HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Ta đành nhặt mấy quyển sách để trên cái bàn đầu giường, tắt bớt nến rồi kéo màn lại, nằm xuống ngủ.
Nhưng không ngủ được!
Ta tiêu rồi!
Vừa nãy mấy mẩu chuyện của Thanh Phi kể lại quá trình nhân vật nữ chính bị nhân vật nam chính từng bước chiếm lấy tiện nghi của cô ấy, ta phát hiện.
Mình cũng giống y như vậy mất rồi!
Đi chơi riêng hôm Tết Nguyên tiêu, ta chọn quà tặng giúp hắn, hắn trả lại trâm cài tóc cho ta, che ô dưới mưa, thậm chí...!cả cái hộp bánh mà ta dùng trả ơn hắn sau hôm Quỳnh Mai Yến, tất cả đều nằm trong danh sách những bước chiếm đoạt tiện nghi cơ bản nhất!
Da mặt liền cảm thấy nóng lên.
Chưa kể tới mấy việc động chạm như...
Trong đầu ta hiện lên vài cảnh tượng mà mình trước giờ không hề nghĩ nó có gì bất thường.
Thôi toang rồi toang rồi!
Toang thật rồi!
Không biết từ lúc nào ta và hắn đã cùng làm nhiều thứ quá rồi!
Nếu cứ theo diễn biến câu chuyện thì chẳng phải sau đó hai nhân vật chính sẽ đi đến bước thành thân đó sao?
Ta lắc đầu điên cuồng không dám nghĩ tới nữa.
Nằm ngửa ra, ta đưa tay vò đầu nhìn Thanh Phi mới quay mặt vào vách, nàng đang giơ tay nhứ nhứ, mở miệng hú hét nói mớ.
"Phu thê giao bái!"
Ta sững người, bần thần nhấc một chân đá tung cái chăn, nhíu mày méo mặt nằm nghiêng một bên gối.
Chẳng rõ sau đó mình rốt cuộc đã thiếp đi thế nào, mà lúc ta giật mình mở mắt thì trễ hơn mọi ngày gần nửa canh, Thanh Phi vẫn còn say giấc.
Cẩn Y trông thấy, vén màn cho ta tiện bước ra, nàng nhỏ tiếng.

"Tiểu thư, ban nãy nô tỳ thấy người ngủ ngon quá nên..."
"Ta biết rồi, đi tắm đã!".

Giọng ta hơi ủ rũ.
Mặc y phục xong lại ngồi trên ghế chải mái tóc rối mù, Cẩn Y mở hai cái hộp trang sức trên bàn, giúp ta cài trâm.

Khi ta đang tự đeo hoa tai thì nàng đã cầm cái vòng ngọc bích lên hỏi.
"Tiểu thư, cái vòng này thì sao ạ?"
"Không đeo!".

Ta chớp mắt nhìn thấy đã không do dự đáp ngay.
Hừ!
Cái vòng xúi quẩy, hại ta bị tên xảo trá kia sờ tay lâu như vậy, có không biết nhục mới đeo vào lần thứ hai đó.
"Tiểu thư, không phải mỗi khi có đồ trang sức mới người đều mang liên tục vài hôm sao ạ?"
"Ta không thích nữa thì ta không đeo! Ngươi hỏi nhiều thế làm gì? Mang nó cất vào đáy hộp đi!"
"Vâng...!ạ!"
Sau khi thay y phục nghiêm chỉnh thì ta đi sang thư phòng, Cận An đã quay về từ nửa đêm qua, sáng sớm hắn có đến báo trước với ta rằng Khúc Phong vừa vào thành, hiện đang đứng chờ cách cửa phủ không quá hai mươi bước chân.
Ta liền dặn Cẩn Y gọi Thanh Phi dậy cho đúng giờ chuẩn bị, mắc công lát nữa ta đến y quán trước thì không tiễn được nàng, Khúc Phong lại tưởng ta đối với Thanh Phi là bạc đãi.
À mà thật ra ta cũng muốn cho tên họ Khúc kia thấy, nàng ở với ta một ngày được ăn ngon mặc đẹp thế nào, cũng không cần phải trèo đèo lội suối hái nấm dại như với hắn nữa.
Hơn thua là ở đó đó!
Thế nên, ta dặn dò Cẩn Y qua giúp nàng sửa soạn nhiều hơn mọi ngày một chút.
Còn về Cận An, hắn là người cẩn thận, đồ ta dặn hắn đều mang về đủ, đã bỏ vào ngăn kéo bàn trong thư phòng.

Để ngày mai rỗi rãi, ta dành thời gian ở một mình xem qua mới được.
Bây giờ vẫn còn sớm, ta ngồi ăn bữa sáng, Thanh Phi chắc cũng sắp xong rồi.
Thanh Phi hôm nay phá lệ chịu mặc đồ mới, đầu tóc nàng qua tay Cẩn Y nhìn cũng chải chuốt ra phết, mặt mày hớn hở cùng ta bước ra cổng.

Đậu Đậu và Viên Hoặc thì phụ trách bê đồ ra xe.
"Thường ngày muội đều mặc thế này có phải đẹp hơn không? Chẳng ai dám khi dễ nữa."
"Hì hì, nhưng mà quá trình chuẩn bị cần dậy sớm với cả cầu kì quá, muội có phần không quen ạ!"
"Muội lại bắt đầu nữa rồi đấy!"
"Ưm! Hi hi, dù sao cũng cảm ơn Tẫn Linh tỷ tỷ thật nhiều a!"
"Mau đi thôi, Khúc..."
Ta đang nói thì nín ngang, vì mắt thấy Khúc Phong bên kia đường đang đứng nói chuyện với Khương Hựu Thạc.
Rảnh rỗi nhỉ?

Nghĩ tới chuyện hôm qua là ta đã bực mình, chỉ muốn ném ngay ấm trà vào người hắn cho thỏa lòng bứt rứt.
Đúng là cái đồ xảo trá!
Mặt ta đanh lại một hồi để thầm chửi người xong mới nói tiếp với Thanh Phi.
"...Khúc Phong đợi muội kia kìa!"
"Vâng, muội cũng thấy huynh ấy rồi!"
Thanh Phi rảo bước qua đường, ta chần chừ rồi cũng theo sau nàng.

Khúc Phong nhìn Thanh Phi trong bộ dạng mới váy áo thướt tha khiến hắn không thể chớp mắt như bị đần.
Dĩ nhiên là choáng váng khi thấy Thanh Phi ăn diện rồi chứ gì!
Vóc dáng nàng hơi thấp bé nhưng bù lại rất cân đối, vòng eo nhỏ nhắn được tôn rõ hơn bao giờ hết với chiếc đai lưng sáng màu có độ dày vừa phải, đi kèm một dây ngọc nhỏ xinh màu trắng.

Bình thường nàng mặc toàn đồ rộng thùng thình, nay ta chọn một bộ vừa vặn thế này trông nàng vẫn là đẹp nhất.
Nhưng ta nhận thấy hình như là cái váy này hơi dài, Thanh Phi còn mang giày đế thấp nên nàng chạy nhanh không được hay sao ấy.
Hôm qua nàng thử đồ sao ta lại thiếu sót ở điểm này được chứ.
"A Phong, huynh đến sớm quá!"
"Muội...!muội ngủ không ngon hả?"
Ta nhìn Khúc Phong bằng nửa con ngươi.
Không ngon cái mắt mù nào của ngươi nhìn được vậy, hôm qua muội ấy có món nào mà không thử hả?
Tối về nàng còn ăn thêm một bát chè tuyết yến rồi chạy qua làm chật chỗ ngủ của ta đây nè!
Ta đang chú ý nàng từng chút thì Thanh Phi nghiêng qua nói chuyện với Khúc Phong, chợt ta nhìn ra cổ áo nàng hình như hơi hở khoảng chừng nửa đốt tay.
Ta bèn gọi Đậu Đậu lại, lấy một cái áo khoác đi tới chỗ Thanh Phi chắn trước Khúc Phong, cột lại cẩn thận mặc cho nàng lí nhí.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, nóng lắm, tỷ đừng bắt muội mặc thêm một lớp nữa mà!"
"Nóng cái gì, lát nữa lên xe sửa cổ áo lại ngay cho ta!"
"Muội biết rồi ạ, tại muội mặc ôm người không có quen!"
Mặc áo khoác xong ta mới đi ra chỗ khác, chừa chỗ cho đôi uyên ương nọ tiếp tục, Thanh Phi ủy khuất phải tự vẫy tay trước mặt cho bớt nóng, Khúc Phong cũng không biết mang quạt theo.

"Không có, muội ngủ ngon lắm! Ăn cũng nhiều đồ rất ngon nữa!"
"Tốt rồi! Đã làm phiền Lưu Tiểu thư.".

Khúc Phong giờ mới nhìn ra công lao của ta, quay sang vội cảm ơn một tiếng.
Ta gật đầu, đứng thêm một khắc dặn dò nàng giữ sức khỏe thì cũng nói tạm biệt với Thanh Phi.

Đợi xe đi rồi nàng mới kịp nhớ còn chuyện chưa nói, còn dám mở cửa sổ thò đầu hét lớn.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, Khương đại ca, bọn muội đính hôn sẽ gửi thiệp cho hai người trước hai tháng luôn, nhất định phải đến dự đó nhé!"
Ta ái ngại vẫy tay một cái đáp lại nàng cho xong.
Hét giữa đường giữa xá như vậy, đúng là vô tư lự quá!
Lại nhác thấy Khương Hựu Thạc chuẩn bị nhích tới đây chắc định nói gì đó, ta liền băng qua đường, đi thật vội về xe, tránh mọi giao du và tiếp xúc với hắn.
Không thể để lộ cơ hội nào làm mất thêm tí tiện nghi của mình nữa.
Trèo lên xe ta đã thấy Thanh Tề ngồi đợi, có vẻ cũng mới tới không lâu.
"Thanh Phi về rồi hả?"
"Vâng."
Thanh Tề lại che miệng ngáp.
"Ta ngủ dậy trễ quá, may mà trước buổi tối đã đưa qua ít đồ cho muội ấy đem về tẩm bổ rồi! Giờ ta ngả lưng, lát muội nhớ gọi ta dậy nhé!"
"Tỷ nghỉ đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi