HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Quá giờ chiều, ta đang ngồi một mình trong thư phòng, viết thử loại giấy mà Cận An vừa mang đến, Cẩn Y từ ngoài cửa ba chân bốn cẳng chạy vào phòng ta, hồ hởi chìa hai tay ra nói.
"Tiểu thư! Tiểu thư! Có thư của Đại Công tử rồi!"
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi!"
"Vâng Tiểu thư, nô tỳ đi chuẩn bị chút điểm tâm đem tới cho người ạ!"
Nếu là trước kia, ta sẽ không yêu cầu Cẩn Y phải ra ngoài khi ta viết thậm chí là đọc thư, nhưng trải qua nhiều điều đột ngột vào khoảng thời gian vừa rồi, trong lòng ta cũng tự nhiên dè chừng với tất cả mọi người, không chỉ riêng gì nàng.
Cẩn Y nhanh nhẹn đi xuống nhà bếp, còn ta viết cho xong mấy từ cuối rồi mới mở thư.
Mong chờ đã lâu, cuối cùng cũng có được hồi âm từ ca ca.

Ta xé toang phong bì ra kiểm tra, an tâm vẫn thấy bút tích như cũ.

Một dấu hiệu nhỏ hình chiếc lá nằm ở góc bên trong phong bì của lá thư, chưa bằng cái móng tay, nó giúp ta nhận ra đó đúng là thư của ca ca.
Ta đặt cái bì thư xuống, mở tấm giấy mỏng được gấp làm ba, thông qua nét bút thân thuộc, chậm rãi đọc từng chữ một.
Đọc đến từ cuối cùng, tâm trí ta kinh ngạc tột độ, lá thư trong tay như có gió thổi tới, tách rời khỏi tay ta, nhẹ nhàng rơi xuống dưới sàn.

Một lát sau, ta đứng dậy cầm lấy cả lá thư và phong bì, bỏ cẩn thận vào tủ khóa, đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Cận An luôn đi theo bất kể trong hay ngoài phủ, cũng vội rảo bước phía sau, khi hai chúng ta đến trước thư phòng của phụ thân, ta quay lại nói với hắn.
"Ta tự lấy mấy quyển sách được, ngươi chờ bên ngoài đi!"
"Vâng Tiểu thư!"
Bởi vì mọi khi Cận An thường đi lấy sách cho ta, nên hiển nhiên hắn có giữ chìa khóa, Cận An mở sẵn cửa, rồi đứng bên ngoài theo lời căn dặn, chỉ một mình ta bước vào bên trong.
Ta không thường tới chỗ này, nhưng từ lâu phụ thân đã cho phép, vì ta muốn vào thư phòng của người để đọc thêm sách, hơn nữa thư phòng của phụ thân còn rất lớn, lượng sách ở đây nhiều gấp ba bốn lần cái thư phòng cỏn con trong tiểu viện của ta.
Bàn tay nhỏ chậm chạp khép cánh cửa lại, ta hít sâu một hơi, rồi đi tới gần giữa gian phòng, vừa đảo mắt kĩ lưỡng một vòng, vừa nhìn xung quanh tìm kiếm.
"Đây rồi."
Đã tìm được vật cần tìm, ta bước lại gần nó hơn.

Trước mặt là một bức tượng làm bằng ngọc, giống hệt như mô tả bên trong lá thư ta vừa đọc, nó được đặt ở vị trí chính giữa, nằm cùng vô vàn bức tượng khác trên cái giá.
Vừa chạm vào một cái, ta cảm thấy ngay một luồng khí mát lạnh từ bên dưới lòng bàn tay.

Ta nghĩ ngợi một lúc, từ từ xoay bức tượng về phía tay phải, rồi ấn nhẹ vào trên đầu bức tượng ngọc một cái.
Két...!két...!két...
Ba tiếng két chói tai vang lên làm ta giật mình, bên ngoài lập tức có tiếng gõ cửa của Cận An.
"Tiểu thư, bên trong ổn chứ ạ?"
"Ta đang đọc sách, đừng cho ai vào làm phiền!"
"Vâng Tiểu thư!"
Khác với Cận An vẫn yên vị ở bên ngoài, sau lời nói tạm thời kia, ta kì thực sửng sốt, tay vịn vào một cái bàn mới đứng vững.
Đầu của bức tượng, sau khi đã làm theo đúng như chỉ dẫn, đằng sau giá sách, một cái màn khẽ bay như có gió từ đó đang thổi nó lên.

Ta nhìn quanh, rồi đi tới, phát hiện ra giữa giá sách và vách ngăn còn một khoảng trống khá lớn, đủ để một người lớn có thể lách vào một cách dễ dàng.
"Đây là gì?"

Từng ngón tay ta giở màn che, bất ngờ khi thấy đằng sau còn có thêm hai cánh cửa, đều đã mở, có lẽ tiếng két ban nãy là tiếng cửa, ta nhìn khoảng không phía sau hai cánh cửa đó, nó chính xác là một căn phòng, nhưng nơi này ta thật sự chưa bao giờ biết.
Trong lòng nảy ra do dự, ta không biết phải làm thế nào.
"Tại sao trong thư phòng lại có một căn phòng nữa?"
Cuối cùng ta quyết định cầm nến bước vào trong, căn bản thì nó cũng chỉ là một thư phòng chứa toàn sách, nhưng bề rộng và bề ngang nhỏ hơn, nhỏ hơn cả thư phòng của ta, chắc đây là nơi giữ sách cũ hoặc sách quý đã hỏng.
Ta cầm lấy một quyển sách trên giá, dùng khăn tay phủi lớp bụi dày trên bìa, chỉ thấy mỗi hai chữ Ngũ Cầm, lại lật tới trang bên trong, trang kế tiếp, trang kế nữa, những trang sau, ta lật nhanh cho đến cuối, toàn là giấy trắng.
"Chỉ có bìa thôi sao?"
Ta bỏ nó lại, bước qua khỏi bốn năm giá sách nhỏ nữa, chẳng buồn đếm nhưng lại thấy dưới góc phòng dường như có ánh sáng đèn, trong khi phòng này chỉ có một mình ta và một ngọn nến, không có cái gương nào, ánh đèn không phải phản chiếu thì nó từ đâu mà ra.
Vừa đi xuống thì ánh đèn kia đã biến mất, khoảng không trước mắt vẫn tối đen như mực, ta hít thở sâu, giơ nến lên nhìn cho rõ, thì một tiếng động xẹt qua trong nháy mắt.
"Ai đó?"
Không tiếng trả lời.
Ta im lặng, đứng nguyên tại chỗ, một thứ sượt qua dưới chân, ta lùi lại, cắn môi.
"Chuột, sao không ai dọn dẹp trong này hết?"
Nói ra xong ta mới thấy là nói thừa, mình còn chẳng biết ở đây có một căn phòng như vậy, làm sao bọn hạ nhân kia biết mà đến dọn được.
Ta tiếp tục đi thẳng, hình như sắp đụng phải vách rồi, ta cũng muốn biết căn phòng này rộng đến đâu, thì đập vào mắt là cái bàn lẫn lộn một đống giấy tờ rối mắt, một góc giấy nằm phía dưới quyển sách lộ ra hai chữ dưới ánh nến, Tẫn Linh.
"Sao lại có tên của mình ở đây?"
Ta bước lại gần cái bàn hơn, tay hạ xuống nhấc quyển sách đang che nội dung mẩu giấy kia ra chỗ khác.
"Đừng đọc!"
Tiếng nhắc nhở bất ngờ từ trong màn đêm yên tĩnh truyền tới làm ta giật thót, may mà vẫn chưa làm đổ cây nến trên tay, ta giơ nến lên cao, lùi lại nhìn xung quanh.

Chỉ thấy lờ mờ một thân ảnh đằng trước, không rõ mặt mũi.
"Là kẻ nào? Lại còn to gan dám đột nhập vào Lưu phủ!"
Ai kia ở phía trước không nhúc nhích, cũng không nghe thấy tiếng động gì nữa, ta còn phỏng đoán mắt mình đã nhìn lầm, có vẻ không phải người mà chỉ là một cái giá sách nào đó mà thôi, nhưng ai vừa mới nói.
Ta bạo gan bỏ qua cái bàn, tiến tới, lại đi tiếp, dưới ánh nến leo lắt, cuối cùng khi bước chân trước lên ta đã chạm phải gì đó, lập tức rụt chân lại.
Lại nhìn xuống đất, hạ nến nhìn thứ ta vừa giẫm lên.
Là một bàn chân người, thực sự, có một người ở đây!
Hơn nữa, theo hướng mà ta rút chân về, người kia còn đang đứng, ngay trước mặt ta.
Ta từ từ ngẩng đầu lên, màu y phục đen, thảo nào bị che khuất trong bóng tối.
Đầu ta rối rắm, chầm chậm giơ nến lên, ta muốn xem cho rõ, giữa ban ngày đang ở trong phủ, còn có Cận An ở ngoài kia, kẻ nào có lá gan lớn dám làm càn.
Ánh nến và tầm mắt ta cùng di chuyển, mắt nhìn đã đến tay người mặc thân hắc y kia, bàn tay thô ráp đang buông thỏng, hắn không cầm vũ khí, cổ tay còn đeo một cái vòng chuỗi hạt nhỏ màu nâu, hình như hạt làm bằng gỗ bình thường, ta thấy nó rất quen mắt.
"Cái vòng hạt nhỏ này?"
Suy nghĩ vừa hiện ra, ta liền che miệng chẳng dám ngẩng đầu lên nữa, trong trí nhớ sâu thẳm, không phải chính là của cái người ngồi cùng với các hoàng tử trong tiệc sinh thần Thái tử vào mấy năm trước sao!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi