HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Trên đường đến doanh trại ngày hôm sau.
"Tiểu thư, người muốn uống nước không?"
"Không cần! Lấy cho ta cái hộp kia đi!"
"Đây thưa Tiểu thư!"
Sau buổi nói chuyện với Dương Kỳ, ta mất cả chiều để đem mấy món trang sức bằng ngọc Hoành Điền ra xem lại, chỉ có hai ba món, còn lại phải đến tiệm trang sức lớn nhất mà ta đã vào lần trước để mua.
Việc phân biệt kiểu này, trước giờ ta nhìn nhiều khắc quen, không có ai chỉ dạy, bây giờ còn phải hướng dẫn cho người khác, nhiều thứ không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lúc lên xe, ta dặn Cẩn Y mang theo, trên đường có thể xem lại, để nghĩ cách giải thích sao cho dễ hiểu nhất, ta còn tập với Cẩn Y, nàng thông minh nên rất nhanh cơ bản đã nhận biết được ngọc Hoành Điền thật.
"Tiểu thư, đến nơi rồi!"
Cẩn Y khoác thêm áo choàng cho ta trước khi xuống xe, Dương Kỳ đang bận, nên cử một người ra đón, dẫn chúng ta tới trước cửa lều.

Ta gật đầu cảm ơn.
"Làm phiền rồi!"
"Không đâu Lưu cô nương!"
Xung quanh doanh trại ai ai cũng có việc, ta cũng bước vào bên trong lều, Cẩn Y và Cận An theo sau, bắt đầu nhận nhiệm vụ.
Ba chúng ta chưa khép cửa lều xuống, mọi người trong lều đều đứng dậy cùng lúc, đồng thanh.
"Chào, Lưu cô nương!"
Ta gật đầu chào lại bọn họ, vội nói: "Mọi người đều ngồi đi! Không cần khách sáo!"
"Không được, Lưu cô nương trước là khách quý, sau là thầy dạy, chúng ta phải chào hỏi đúng phép tắc!"
Bên dưới tranh nhau hô to: "Đúng vậy, đúng vậy!"
"Trật tự!".


Một người phía dưới bước lên trên, tiếp tục nói.
"Chào hỏi lịch sự, không được lỗ mãng!"
"Xin lỗi Lưu cô nương!".

Lần nữa tất cả đồng thanh.
Mới vào ta thấy sợ hơn là thoải mái, bọn họ tốt nhất có thể đại diện một người nói với ta không, như thế này thì ồn ào quá.
"Không cần vậy đâu!"
Cầu được ước thấy, người bước lên trên ban nãy đã tự xưng: "Lưu Tiểu thư, tại hạ là thuộc hạ của Tướng quân, tên là Phó Cửu Thần, nếu bất kì ai trong lều gây khó dễ cho cô nương, thuộc hạ sẽ trực tiếp xử phạt theo điều lệ của doanh trại, cô nương yên tâm!"
"Phó Cửu Thần, chắc không có ai gây khó dễ cho ta đâu! Mọi người chỉ cần nói nhỏ tiếng một chút là được!"
Phó Cửu Thần quay sang phải, nhìn xuống dưới, lần nữa hỏi to: "Tất cả nghe rõ chưa? Trả lời?"
"RÕ!!!".

Dàn đồng thanh đáp một chữ thật lớn.
Dường như màn giới thiệu của Phó Cửu Thần đến đây đã kết thúc, hắn quay lại chỗ đầu hàng đứng.
"Cửu Thần, mọi người ở đây đã nhận biết ngọc được bao nhiêu phần rồi?"
"Các nhóm trưởng tiến hành báo cáo!"
"RÕ!!!"
Từng người một tiến lên phía trước, ta cũng ngồi xuống ghi chép lại cho kĩ, mọi người bây giờ mới ngồi xuống chỗ của mình.
"Nhóm số một, đã phân biệt được Hoành Điền và Lạp Nham thật, đúng năm trên mười người!"
"Nhóm số hai, chỉ phân biệt được Lạp Nham thật, đúng bốn trên mười người!"
"Nhím...!Á...!Nhóm số ba, chỉ phân biệt được Lạp Nham thật, đúng ba trên mười người, có một người không rõ, lúc đúng lúc sai!"
"Nhóm số bốn, không phân biệt được ngọc, sai mười trên mười người!"
"Nhóm số năm, không phân biệt được ngọc, sai tám trên tám người!"
Nghe nhóm năm báo cáo xong, thấy có điều kì lạ, ta bèn hỏi.
"Chờ đã, nhóm số năm, tại sao lại lẻ tám người, không phải một nhóm mười người sao?"
Nhóm trưởng nhóm năm đứng nghiêm, hắng giọng mạnh mẽ đáp.
"Lưu cô nương, hai người nhóm năm lúc sớm xem vòng vô ý làm vỡ, bị trúng độc đang nghỉ tại y quán!"
Ta cả kinh đánh rơi cây bút xuống tấm giấy vừa ghi chép, cũng may đã ngồi, nếu ta đứng nghe chắc đã gục té tại chỗ vì sốc.
"Thuốc giải đâu?"
"Lưu cô nương yên tâm, hai người họ quên uống nên mới bị, còn chúng tôi đã uống, nãy giờ vỡ hai cái rồi vẫn ổn!"
Ta đỡ trán, mới có mấy ngày đã có hai người trúng độc, còn lại chưa được một nửa số lượng biết phân biệt, ta thực sự bất lực không biết làm gì.
Phó Cửu Thần nhìn thấu nỗi lòng thống khổ kia của ta, đứng dậy bảo mọi người tiếp tục luyện tập, vài người ngồi bên trên thắc mắc.
"Nhưng Lưu cô nương còn chưa dạy học mà, chúng ta cứ luyện tập như thế này vô ích quá!"
"Tiếp tục hoặc chạy hai mươi vòng doanh trại!".

Phó Cửu Thần nhắc nhở bọn họ.
"TIẾP TỤC!!!"

Đi một vòng quan sát cách mọi người phân biệt, ta nhăn trán.
"Tình hình này không khả quan chút nào!"
Ta muốn xem họ đã nhận biết như thế nào, những người trả lời sai thì thôi, đằng này người trả lời đúng, lại giải thích đi xa lắc khỏi điều ta muốn.

Có vẻ số thông tin họ có quá ít, nên không thực hành được.
Trước tiên, ta tập trung nói về mục tiêu của mọi người, là tìm ra ngọc giả, ngọc có chất độc bên trong.

Vì thế, phải nắm rõ đặc điểm của các khối ngọc thật và khối ngọc thô, từ đó phân biệt bọn chúng.
Dựa vào bài giảng ta đã tập với Cẩn Y, ta cũng nói lại một lần với mọi người cách nhận biết ngọc Hoành Điền hàng thật giá thật.

May mắn thay, sau thời gian ngắn luyện tập, cuối buổi khi kiểm tra, đã có mười lăm người thông qua, con số này đã rất lớn so với ban đầu.
Khi Dương Kỳ tới cho lớp giải tán, ta mới biết đã chiều rồi, đến giờ bọn họ phải luyện binh.

Ta kéo áo choàng lại, đi theo hắn ra ngoài, cùng đi lên vọng gác nhìn xuống, nhìn những binh sĩ cần cù "sáng nâng ngọc, chiều cầm kiếm".
"Sao chỉ có họ phải luyện tập? Không phải đang làm nhiệm vụ thì nên được miễn sao?"
"Buổi sáng vào lớp học, buổi chiều buổi tối phải luyện tập, trong doanh trại của ta không được phép nghỉ!"
Ta chau mày nhìn xuống, sao tên này ác dữ vậy, biết thế ta đã cho bọn họ nghỉ sớm hơn.
Và điều vô cùng tuyệt hơn nữa.
Là khi đó ta tận mắt đếm đủ năm mươi người, là năm mươi người, không thiếu một ai.
"Ngươi bắt họ luyện tập thì thôi, hai người kia trúng độc rồi mà cũng không tha nữa!"
"Trúng độc không phải không chạy được, không được nghỉ!"
"Tên điê...".

Ta chưa kịp mắng, hắn đã nghiêm giọng.
"Cửu Thần! Chạy mười vòng nữa!"
Phía dưới Phó Cửu Thần gật đầu đã rõ, hét lớn: "THÊM MƯỜI VÒNG!!!"

"RÕ!!!"
Tận mắt chứng kiến bọn họ thở hồng hộc làm ta rất bất bình, tiện tay xô Dương Kỳ một cái vào thanh gỗ chắn vòng quanh vọng gác.
"Đừng có bắt bọn họ chạy nữa, có giỏi tự đi mà chạy, chạy mười vòng, một mình ngươi!"
Dương Kỳ rất đỗi ngạc nhiên, không nói gì, đi thẳng xuống dưới, chạy cùng các binh sĩ.

Ta đứng ở trên cao hứng tuyên bố.
"Ta sẽ làm đồ ăn thật ngon cho mọi người, nhưng mọi người phải vượt mặt Tướng quân nhé!"
"RÕ!!!"
Bên dưới vọng gác mọi người ai cũng cố sức chạy, vẻ mặt đầy hớn hở.
"Tiểu thư, cẩn thận ngã!"
"Ta không sao, Cẩn Y, có mấy người hoàn thành mười vòng chạy rồi kìa!"
Dương Kỳ cũng không vừa, hắn chạy đúng mười vòng, vượt mặt hơn nửa số người.

Đợi người cuối cùng chạm vạch đích, ta mới đi về, Dương Kỳ cùng mấy người đề nghị dẫn đường vì trời cũng đã tối.
Vào trong xe ngựa, ta rã rời, một ngày ở đây còn mệt hơn luyện chữ ở nhà một tuần cộng lại, nên khi Cẩn Y kéo chăn đắp cho ấm chân, ta đã ngủ luôn trên xe, tới nơi thì mới mở mắt.
Nói lời tạm biệt mọi người đưa mình về xong, ta cố gắng đi tắm rồi trèo lên giường.
"Tiểu thư ngâm chân không ạ!"
"Để mai đi!"
"Tiểu thư ngủ ngon ạ!"
Ta trùm chăn lại, ôm cái gối, chẳng thèm ăn bữa tối, đọc sách và thêu túi cho ca ca hả, để sau đi, phải ngủ cho lại sức đã!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi