HOA VIÊN PHƯƠNG BẮC


Ta ban đầu vốn dĩ chỉ muốn tới để đưa bánh cho Khương Hựu Thạc, vì hắn đã gửi lại cho ta cây trâm hoa đào.

Tự dưng qua những điều nãy giờ Vu Tử Ưu nhai đi nhai lại, bỗng nhiên ta bị coi như kẻ khiến Khương Hựu Thạc thành ra như vậy.
Khương Hựu Thạc vẫn còn nằm bên trong, nhưng ta không chịu nổi oan ức đã lớn tiếng.
"Tử Ưu, ngươi đừng có quá đáng, ta chính là người đâm Khương Hựu Thạc một nhát này sao, hay là ta thấy hắn sắp chết không cứu?
Những việc có thể làm ta cũng đã làm rồi, từ đầu đến giờ, ngươi liên tục công kích ta, cứ như ta là người có lỗi, ngươi nghĩ ta có biết trước hôm nay hắn thành ra như thế này không?
Ngươi thương tiếc cho bằng hữu của mình thì thôi, vậy ngươi dựa vào cái gì mà bắt ép ta phải chăm sóc cho người khác chứ?
Quân Nhu có thể nghe lời ngươi, nhưng ta không phải là cô ấy!"
Từng lời tuôn ra, trong lòng ta tràn ngập bức xúc, hai bàn tay đã siết thành nắm đấm, dưới ống tay áo còn nhỏ nước rơi xuống đất tí tách, chỉ còn chưa lao vào kẻ trước mặt nữa thôi.
Vu Tử Ưu đứng im như phỗng, không nhanh nhảu phản bác ta nữa.
"Vu Công tử, ở đây có đủ người rồi, ta cũng cần phải nghỉ ngơi!"
Ta cho hắn biết xong, liền vội rời đi, Cẩn Y sau lưng rụt rè đặt lại hộp bánh ở trên bàn, bước xuống lầu cùng ta, lần này Cận An kịp tới chờ sẵn cùng với xe.
"Tiểu thư, đi chậm thôi!"
Ta vào trong xe ngồi, quệt mồ hôi mồ kê đầy trên trán, tựa lưng vào ghế.
Ta sao biết hắn bị thương mà đến trễ, nếu như ta cố tình về sớm hơn, có phải sẽ không cần chịu nỗi uất ức này không.
Ban nãy Vu Tử Ưu cũng có nói, Khương Hựu Thạc lén nhảy xuống lầu chạy tới đây, đại phu còn trách đã làm vết thương bị hở ra.
"Ngươi làm vậy...!có đáng không?"
Qua một đêm dài, đầu tóc rối tung như tơ vò, đã bị đánh thức bởi tiếng của Quân Nhu, ta dặn Cẩn Y cản không cho vào cổng chính, cô nàng bèn trèo qua tường lẻn vào đây.

"Tẫn Linh, dậy đi, còn giận hả?"
Ta kéo chăn trùm đầu, quay mặt vào trong vách, không chịu ngồi dậy, cũng không thèm trả lời.
"Ta biết ngươi dậy rồi, tha lỗi cho ta lần này đi, lần sau sẽ không bán ngươi cho người khác nữa!"
Ở trong chăn bông ta không cử động, định bụng ngủ thêm một giấc chờ nàng bỏ đi rồi dậy cũng không muộn.
"Tẫn Linh, hắn tỉnh rồi!"
Ta vừa nhắm mắt lại một chút, đã bị cô ta lay người muốn nhức đầu, hắn tỉnh rồi thì lại liên quan quái gì đến ta.

Quân Nhu chưa dứt lời.
"Tẫn Linh, tha cho ta lần này đi mà, tất cả không phải ta nghĩ ra đâu, là có người xúi giục!"
Ta không quan tâm mấy, cuộn tròn trong chăn bông ấm áp, dù gì chuyện cũng đã rồi, giờ ngươi giải thích thế nào mà chẳng được.
"Hay là bây giờ ta thay Tử Ưu, quỳ ở đây tạ tội với ngươi, được không?"
Bây giờ còn bày thêm trò này nữa đấy, nhưng hai người các ngươi có đến quỳ ta cũng chẳng tha đâu.
"Ngươi cứ quỳ thỏa thích, để xem ai là người không thoải mái."
Nhưng Quân Nhu cũng cứng đầu lắm, không biết có quỳ thật không, mà Cẩn Y mời đứng dậy cô nàng luôn nói không chịu, chỉ trừ khi ta tha thứ lỗi lầm.

Ta trong chăn vênh mặt.
"Xong phen này thì nghỉ chơi luôn cũng được!"
"Quách Tiểu thư!"
"Tẫn Linh tỷ tỷ, chưa dậy sao?"
Còn chưa tiễn xong một người thì Quách Thanh Phi cũng tới cửa.

Chẳng biết hai người họ thì thầm gì sau lưng, sau đó Thanh Phi ngồi xuống mép giường, kéo cái chăn ra, nhìn thấy ta đang mở mắt.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, trời sáng lâu rồi ạ!"
Rồi Thanh Phi xốc người ta ngồi dậy.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, muội không biết có chuyện gì, nhưng để Quân Nhu tỷ thế này thì không phải cho lắm!"
Nói xong Thanh Phi nhướng mắt cho Quân Nhu lên ghế ngồi.

Thanh Phi hỏi Quân Nhu mọi chuyện, kể cả việc hôm qua về Khương Hựu Thạc bị thương, cả ba cùng nghe xong thì ngồi thừ người ra, một lúc sau Thanh Phi nhỏ nhẹ nói.
"Tẫn Linh tỷ tỷ, thật ra là muội cũng có phần sai, đã hẹn đi chơi với nhau, mà cuối cùng hai chúng ta lại đi cùng người khác, là bọn muội có lỗi trước.

Quân Nhu tỷ tỷ cũng không nên lừa gạt tỷ tỷ như vậy.

Nhưng mà bọn muội chịu nhận lỗi rồi, tỷ tỷ có thể bỏ qua một lần không?"
Bình thường ta hay gắt gỏng, nhưng hôm nay không nói được gì cả, Thanh Phi tiếp.

"Về Khương Tướng quân, tỷ tỷ cũng nên đến đó hỏi thăm người ta một tiếng, tỷ đã đưa người ta về thì vẫn nên đến xem người ta có ổn không đã.

Dù gì bá mẫu cũng là lương y, tỷ tỷ mang theo ít thuốc đến gửi là được rồi, nếu...!nếu tỷ có điều gi không thích thì nói rõ ràng một lời với người ta, tránh mặt mới không phải là cách tốt!"
Lời Quân Nhu thì ta không tin, nhưng Thanh Phi ăn nói dễ nghe hơn biết bao nhiêu, câu nào ta cũng thấy không hề sai.

Quân Nhu ngồi đó tự biết rõ sai lầm của mình, điềm tĩnh không còn lao nhao lên nữa.
"Đi thôi, bọn muội cùng đi với Tẫn Linh tỷ tỷ, tỷ tỷ không phải lo!"
Ta bị Thanh Phi kéo ra khỏi giường, giục chuẩn bị rửa mặt, tắm và thay y phục, rồi bị dẫn lên xe của nàng đi luôn, Quân Nhu cũng vào trong ngồi cùng.

Cẩn Y mang mấy lọ thuốc trị thương tới, là nàng tự mở tủ của ta lấy ra, ta liền cho nàng đem cất trở lại, vì mấy cái này ta tự làm, chưa chắc gì đã dùng được.

Sau đó qua phòng thuốc của mẫu thân ta lấy loại trị thương tốt nhất.
Lúc tới quán trọ, ta đi cùng với Thanh Phi, còn Quân Nhu đi đằng sau.

Vu Tử Ưu thấy người tới thì bước ra đón, ta nhìn hắn đầy ghét bỏ, hắn trái lại giả lả cười cười, trông phát bực.
Cẩn Y thay ta đưa mấy lọ thuốc cho Vu Tử Ưu mang vào trong, rồi Quân Nhu và Tử Ưu lẳng lặng rời đi khỏi.

Thanh Phi gật đầu bảo.
"Mau vào trong thôi, muội đi cùng tỷ!"
Cứ như thế, thị vệ dẫn chúng ta vào chỗ Khương Hựu Thạc đang nằm trên giường, vòng qua vai là một lớp vải băng bó dày cộp mà ta chưa bao giờ thấy, hắn khoác hờ trung y trên người, kịp thấy hai chúng ta từ ngoài cửa đã vịn thành giường ngồi dậy, cài áo lại.
"Lưu cô nương, Quách Tiểu thư..."
Thị vệ mang lại cho ta một cái ghế, ngồi cạnh đầu giường, Thanh Phi không ngồi, chỉ đứng ngay kế bên.
"Hôm qua, xin lỗi vì ta đã đến muộn!"

Ta lắc nhẹ đầu, đáp: "Không có gì!"
Khương Hựu Thạc mỉm cười, rồi nhăn mặt nghiêng người qua bên kia, ho lấy mấy tiếng, Thanh Phi nhân cơ hội nói ngay.
"Tỷ ngồi đây đi, ta đi lấy nước!"
"..."
Ta ngẩng ra, không biết có phải lại bị bọn họ đưa vào tròng lần nữa hay không.

Nhưng im lặng mãi thì kì cục quá, ta hỏi trước.
"Sao lại bị thương vậy?"
"Là ta không chú ý, bị đâm phải thôi, không sao!"
Ta chau mày, biết chắc đây là lời nói dối, hắn tưởng đang nói chuyện với trẻ con chắc.
"Huynh mua chức sao, thân thủ như thế nào mà không tránh kịp?"
"Lưu cô nương, dao găm trước giờ đều không có mắt mà!".

Khương Hựu Thạc phì cười, chắc là vì ta dám bảo hắn mua chức.
"Nó không có mắt vậy thì huynh cũng mù rồi à?"
Lúc nói xong ta mới biết mình lỡ lời, khi không lại nói người ta như vậy, vô phép quá, quên rằng mục đích mình đến đây là để hỏi thăm người ta mà.
"Nếu huynh đã ổn, ta...!cũng về đây!"
"Cảm ơn Lưu cô nương, bánh đậu rất ngon!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi