HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1007

Dù sao khoảnh khắc khi tu vi của Tân Vũ Phong tăng vọt lên Tứ Trọng Thiên, cảm giác duy nhất mà Nam Tuấn Sái thấy được chính là, giây tiếp theo cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, anh ta cũng không còn chấn động nữa rồi!

Nhưng Ngũ Trọng Thiên này quả thực khiến Nam Tuấn Sái không thể chống đỡ, trực tiếp quỳ rạp xuống trước áp lực của nó!

Phải biết rằng, Nam Tuấn Sái thân là người đứng hàng thứ bảy trong danh sách Long Bảng, đồng thời là ông vua không ngai của Tây Nam Miêu Cương, trước nay đã đối đầu với không ít cao thủ.

Ông ta càng hiểu rõ đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, cũng chưa bao giờ cảm thấy võ công của mình đã đạt đến cực đỉnh.

Giờ phút này, lý do duy nhất để Nam Tuấn Sái kiên cường chống đỡ không để bản thân ngã gục chỉ có một, vì tò mò!

Tò mò không biết cảnh giới của Tân Vũ Phong, so với người đứng đầu danh sách Long Bảng, rốt cuộc là ai mạnh hơn.

Câu trả lời hiện tại đã hết sức rõ ràng.

Đương nhiên là Tân Vũ Phong!

Sức ép mà Tân Vũ Phong gây ra cho mọi người còn kinh khủng hơn cả người đứng đầu danh sách Long Bảng!

Dù sao, ngày trước khi Nam Tuấn Sái và người đứng đầu danh sách Long Bảng gặp nhau, người đó hoàn toàn không khiến Nam Tuấn Sái có suy nghĩ muốn quỳ xuống đầu hàng!

Mà Tân Vũ Phong lại có thể phát ra được sức ép như thế!

Lúc này, Tân Thiên Lâm đã gần như phát điên, đứng đó nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta phát ra một tiếng gầm từ sâu trong cổ họng, giống như tiếng gầm không cam lòng của một con dã thú: “Vì sao?”

“Vì sao tao lại một lần nữa bại dưới tay mày!”

“Rõ ràng bây giờ tao đã là Tông sư đỉnh, rõ ràng mày đã là kẻ tàn phế không thể thay đổi!”

“Mày mất đi cốt tủy, sức lực giảm mạnh, thậm chí còn tự phát nổ trước mặt tao. Tân Vũ Phong, đáng lẽ mày sớm đã phải chết rồi mới đúng!”

“Tại sao! Tại sao mày không những không chết mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thực lực của mày lại có thể tăng vọt đến cảnh giới này?”

Nói rồi, Tân Thiên Lâm tức giận đến mất đi lý trí, thậm chí còn phun ra một ngụm máu.

“Tân Vũ Phong!”

“Mày dựa vào cái gì, mày không xứng!”

“Sớm muộn gì tao cũng phải giết mày thêm lần nữa!”

Tình trạng hiện tại của Tân Thiên Lâm đã gần như phát điên.

Tân Thiên Lâm không phục!

Không chỉ không phục, thậm chí anh ta còn không thể hiểu nổi!

Bản thân anh ta đã trăm phương ngàn kế sắp đặt, suy tính đủ loại mưu đồ.

Thân là thiếu chủ Tân Phiệt, người được Tân Phiệt tận tâm bồi dưỡng, anh ta gần như đã dốc toàn bộ sức lực lẫn huy động toàn bộ năng lực có thể điều động của Tân Phiệt để nhắm vào Tân Vũ Phong!

Nhưng mỗi một lần Tân Thiên Lâm nghĩ rằng mình đã nắm chắc cơ hội chiến thắng, Tân Vũ Phong lại có thể dễ dàng đảo.

ngược tình thế!

Cũng giống như lần này!

Rõ ràng Tân Vũ Phong đã bước đến đường cùng, tuyệt vọng không còn đường sống!

Nhưng tại sao Tân Vũ Phong lại có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, còn tìm được tới ngôi mộ này, nơi cất giấu bảo vật quan trọng nhất!

Không biết anh đã nắm được cơ duyên gì, tu vi không chỉ khôi phục như ban đầu mà thậm chí nó còn không ngừng tiến bộ, không ngừng lớn mạnh!

Tân Thiên Lâm không cam lòng!

Chịu đựng thất bại hết lần này đến lần khác thất bại, nhận đả kích hết lần này đi n khác, sự tự tin của anh ta đã bị phá vỡ đến mức không còn gì, tỉnh thần cũng cận kề bờ vực sụp đổt “Tại sao…Rốt cuộc là tại vì sao a a a al”

Tân Thiên Lâm giận dữ gầm lên một tiếng, dưới cơn phẫn nộ tột cùng, cảnh giới Nhất Trọng Thiên của tông sư gần như đã đột phá được áp lực mà Ngũ Trọng Thiên áp xuống!

Nhưng, nó chỉ là gần như mà thôi.

Chỉ bằng Tông Sư Nhất Trọng Thiên, căn bản không thể chống chọi lại với Ngũ Trọng Thiên của Tân Vũ Phong!

Mà Tân Vũ Phong nghe thấy những lời Tân Thiên Lâm lẩm bẩm, chỉ cười lạnh.

“Cộp! Cộp! Cộp!”

Trên hành lang trống trải của khu mộ, quanh quẩn vang lên tiếng bước chân đơn độc của Tân Vũ Phong.

Tân Vũ Phong bước tới chỗ Tân Thiên Lâm, giơ chân giãm lên đầu anh tai “Bốp!”

Tân Thiên Lâm giấy dụa muốn đứng lên.

Nhưng dưới sức ép của Tân Vũ Phong, động tác của Tân Thiên Lâm vốn đã rất khó khăn, giờ lại bị dẫm thẳng vào đầu, trực tiếp dẫm anh ta ngã bẹp xuống đất.

Tân Vũ Phong đứng từ trên cao nhìn xuống Tân Thiên Lâm bên dưới, trong mắt mang theo ý cười.

Giống như đang nói — Cho dù mày có là Tôn Hầu Tử, cũng đâu thể thoát khỏi năm ngón tay của Như Lai Phật Tổ?

Thế nên Tân Thiên Lâm mày, ngay cả lòng bàn chân Tân ‘Vũ Phong cũng không thể chạy thoát!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi