HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 109:

Nói năng lỗ mãng với Kiều Như, phải phạt!

“Chờ một chút!”

Người chủ trọ lắc đầu: “Chín triệu là giá cũ! Từ giờ trở đi tiền phòng đã tăng rồi, ít nhất là mười lăm triệu!”

“Cái gì?”

Lâm Kiều Như thay đổi sắc mặt: “Người chủ trọ, giá phòng đơn xung quanh đều là chín triệu mà… Sao mà ông có thể tự nhiên tăng giá được?”

“Đây là phòng của ông, ông muốn tăng giá chẳng lẽ còn phải được cô đồng ý à?”

Thái độ của người chủ trọ vô cùng ngang ngược.

“Cái này…”

Trên mặt Lâm Kiều Như lộ ra vẻ khó xử.

Cô đã quen ở đây, cộng thêm công việc bận rộn, còn phải đi bệnh viện chăm sóc mẹ nữa, căn bản không có thời gian đi tìm phòng nữa.

“Ha hai”

Đột nhiên, người chủ trọ phát ra tiếng cười quái dị, dùng vẻ mặt hèn mọn nói: “Cô gái xinh đẹp, cô muốn ở lại cũng không hẳn là không được! Chỉ cần cô với tôi một đêm, tôi sẽ trực tiếp miễn phí tiền thuê nhà một quý cho cô, thế nào?”

“Vô liêm sỉ! Hạ lưu!”

Lâm Kiều Như nổi giận quát lên, không ngờ rằng người chủ trọ lại đưa ra yêu cầu như thế này.

Trước đó, chủ trọ có ý muốn nhưng không có gan làm, nhưng hôm nay rốt cuộc đã mượn rượu mà làm lộ ra bộ mặt thật của mình.

“Cô gái xinh đẹp, đừng vội từ chối chứi”

Nói xong, người chủ trọ trực tiếp duỗi ra cánh tay lông lá, chộp về phía Lâm Kiều Như.

Lâm Kiều Như sợ đến mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệch.

Vào thời khắc mấu chốt, Tân Vũ Phong đứng ra!

Năm ngón tay phải của anh giống như kìm sắt, trực tiếp bắt lấy cổ tay của người chủ trọ.

“Aaa”

Người chủ trọ phát ra kêu thảm thiết tan nát cõi lòng: “Đau chết tao rồi!

Thằng thối tha, mày là ai? Mau buông ông ra!”

“Hừi Ỷ việc vào mình có mấy đồng tiền bẩn mà dám bắt nạt Kiều Như, đơn giản là không biết sống chết!”

Giọng nói của Tần Vũ Phong lạnh lẽo đến cực điểm, bên trong ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng sát khí, cuối cùng anh vẫn buông lỏng tay ra.

Người chủ trọ liền lùi lại mấy bước, không ngừng lắc lắc cổ tay sưng đỏ, lại sợ anh không dám nổi giận.

“Tốt, con Lâm Kiều Như này, tao tưởng mày là cô gái trong trắng ngây thơ, không ngờ rằng lại là?”

“Nếu mày không đồng ý với điều kiện của tao thì cút ra ngoài đi, sau này đừng hòng thuê được một căn phòng rẻ như vậy nữa!”

Người chủ trọ hung dữ uy hiếp, tưởng rằng có thể ép được Lâm Kiều Như nghe lời mình.

Nhưng ông ta lại không biết hiện tại Lâm Kiều Như đã nhậm chức ở tập đoàn Phong Vân, tiền lương gần một trăm năm mươi triệu, dù còn cần phải thanh toán tiền thuốc men của mẹ nhưng cũng không đến mức khổ sở như lúc trước, có thể thuê nhà trọ ở gần trung tâm thành phố.

“Cái phòng ở rách nát này, không có cũng được!”

Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn qua người chủ trọ, kéo dài giọng nói: “Về phần ông, khi nãy đã nói năng lỗ mãng với Kiều Như, phải phạt!”

Vừa dứt lời, anh trực tiếp giương tay phải lên, hung hăng tát vào mặt người chủ trọ.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội.

Người chủ trọ bị tát ngã xuống đất, một cái răng lẫn máu bay ra từ bên trong miệng của ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi