HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1097

Mà ở Yến Phiệt sau khi bị Yến Đông Lam đưa đến mật thất, trong đầu, trong tim Lâm Kiều Như chỉ ngập tràn từng động tác, từng lời nói của anh.

Lâm Kiều Như có bao nhiêu hy vọng rằng Tần Vũ Phong không chết.

Cho đến một giây này khi nhìn thấy Tần Vũ Phong.

Lâm Kiều Như vẫn còn tưởng rằng mình đang mơ, giờ phút này nếu Tần Vũ Phong đột nhiên xuất hiện, có thể đến cứu cô, thì thật là tốt biết bao!

Cô nào biết hết thảy đều không phải là do Lâm Kiều

Như cô tưởng tượng ra.

Tần Vũ Phong thật sự không chết

Tần Vũ Phong còn sống, tu vi khôi phục lại trình độ như lúc trước, thậm chí Lâm Kiều Như cảm thấy được, Tần Vũ Phong của hiện tại còn mạnh hơn cả lúc trước.

Hơn nữa cũng giống như lần trước!

Từ trên trời giáng xuống, tựa như thần bình đến trái đất, lại lần nữa cứu cô!

Giờ phút này Lâm Kiều Như đã muốn không thể kiềm chế sự kích động của mình, cũng không có cách nào kiềm chế nước mắt của chính mình….

Kích động, cảm động, mừng như điên…

Đủ loại cảm xúc hỗn lộn trong lòng Lâm Kiều Như như biến thành một trái mơ chua xót khiến người ta rơi nước mắt

Người yêu của cô bây giờ là một đại anh hùng của cô.

Anh hùng cái thế của cô bây giờ mặc một bộ giáp vàng, chân đạp thất thải tường vân đến cứu cô!

Mà giờ phút này Tần Vũ Phong nhìn Lâm Kiều Như đang khóc trong lồng ngực mình, tâm tình cũng rất phức tạp.

Tần Vũ Phong cẩn thận rót nội kình vào cơ thể Lâm Kiều Như để chữa thương cho cô.

Giọng nói anh rất dịu dàng, tựa như sợ rằng nếu giọng nói của mình lớn một chút sẽ quấy rầy đến Lâm Kiều Như trong ngực.

“Kiều Như, còn đau không?”

Lâm Kiều Như ngẩng đầu, một đôi mắt ẩn chứa tình ý nhìn Tần Vũ Phong, lắc lắc đầu: “Không đau, Tần Vũ Phong, chỉ cần lại có thể nhìn thấy anh, em không đau nữa.”

Lúc này Tần Vũ Phong cảm thấy vô cùng yêu Lâm Kiều Như, lại như đau lòng, còn có sự hối hận sâu sắc.

Nếu anh có thể đến sớm hơn một chút

Có lẽ lúc này Lâm Kiều Như sẽ không phải chịu nhiều đau đớn như vậy!

Tần Vũ Phong cúi đầu, lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Thực xin lỗi Kiều Như, anh đến trễ, là anh đến trễ

Sau khi anh dùng nội kình để chữa thương cho Lâm Kiều Như xong mới dám dùng thêm chút sức lực mà ôm lấy đối phương.

Nếu không Tần Vũ Phong thực sự sợ rằng Lâm Kiều

Như bây giờ đang yếu ớt như một con búp bê, động một cái là nát…

Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như tình cảm ôm lấy nhau.

Trời đất lúc đó như là không còn ai khác. Giống như chỉ còn lại hai người bọn họ!

Nhưng trên thực thể, trời đất lúc đó cũng không chỉ có hai người Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như.

Giây phút này, Tứ hoàng tử đứng một bên đã bị chọc giận đến tái mặt so với việc ăn phải ruồi còn khó coi hơn!

Mặc kệ là thế nào, mặc kệ là Lâm Kiều Như có nguyện ý hay không, nơi này chính là hôn lễ của Tứ hoàng tử anh ta! Lâm Kiều Như, cho dù hôm nay cô có chết ở chỗ này, cũng phải là vị hôn thê của Tứ hoàng tử anh ta!

Ai ngờ!

Tên nhóc Tần Vũ Phong chẳng những không chết, còn vọt vào hiện trường hôn lễ của anh ta, thậm chí còn ôm ấp vị hôn thê của Tề Vân Phong anh ta

Cứ như vậy, Tứ hoàng tử anh ta chẳng phải là đã bị Tần Vũ Phong đội nón xanh sao?

Tứ hoàng tử hả có thể nhẫn nhịn được!

Tứ hoàng tử hưởng ánh nhìn của mình về phía thuộc hạ, dùng ánh mắt ra hiệu

Thuộc hạ của anh ta nhìn thấy một màn trước mặt, lập tức hiểu ý đứng ra quát lớn với Tần Vũ Phong.

“Lớn mật cuồng ngạo! Tần Vũ Phong, bây giờ anh còn nghĩ mình còn là Chiến thần Thiên Vũ trước kia sao?”

“Bây giờ anh đã bị cắt chức, giáng xuống làm thường dân, vậy mà anh dám xông vào tiệc cưới của điện hạ, anh thật là to gan!”

“Chỉ là một thường dân, gặp Tứ hoàng tử sao lạ không quỳ? Chẳng lẽ anh coi rẻ hoàng thất sao?

Đôi mắt anh ta lộ vẻ giận dữ, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: “Lớn mật cuồng ngạo, còn không mau buông hoàng tử phi ra, quỳ lạy hành lễ với Tứ hoàng tử điện hạ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi