HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 12

Tiếng bạt tai vang dội!

Nhưng người bị đánh không phải Lâm Kiều Như mà là Lâm Hoàng Quân.

Thời khắc mấu chốt, Tần Vũ Phong chợt bước ra tát thẳng lên mặt Lâm Hoàng Quân.

Lâm Hoàng Quân bị đánh ngã trên đất, gò má sưng đỏ, khóe miệng cũng rỉ ra ít máu, vô cùng thê thảm.

Trong nhất thời, bên trong sân tĩnh lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều bất ngờ.

Đám người Lâm Yến Vân đều tỏ vẻ không dám tin.

Ngay cả Lâm Kiều Như cũng hết hồn.

Cô hoàn toàn không ngờ người đàn ông xa lạ này lại ra tay bảo vệ cô.

“Hoàng Quân, con không sao chứ… Có sao không?”

Dương Nguyệt Dung lập tức vọt tới kiểm tra thương tích trên người Lâm Hoàng Quân.

“Mẹ, tên Tần Vũ Phong này muốn phản rồi! Mấy năm này hắn ăn của chúng ta, xài của chúng ta mà còn đánh con! Hôm nay phải cho hắn một bài học mới được!”

Lâm Hoàng Quân siết chặt nắm tay, không kiềm chế nổi cơn giận.

Cậu ta trước giờ vẫn luôn được nuông chiều, chưa từng bị giáo huấn, sao có thể nuốt trôi cục tức này?

“Tần Vũ Phong, mau xin lỗi Lâm Hoàng Quân!”

Lâm Yến Vân lạnh băng nói, giọng điệu như đang ra lệnh.

“Hừi”

Tần Vũ Phong cười lạnh: “Yến Vân, tôi và nhà họ Lâm mấy người đã chẳng còn quan hệ gì, dựa vào gì mà bắt tôi xin lỗi cậu ta? Huống hồ… Cậu †a say rượu lái xe, vi phạm pháp luật, món nợ này vẫn chưa tính xong đâu!”

Nghe vậy, sắc mặt đám người nhà họ Lâm chợt biến.

Chủ tịch Hồng không truy cứu nữa, nhưng dù sao Lâm Hoàng Quân cũng đã phạm luật, gây tai nạn còn bỏ chạy…

Nếu Tần Vũ Phong vạch trần chuyện này ra, Lâm Hoàng Quân có thể phải vào tù.

Nghĩ tới nghĩ lui, sắc mặt của Lâm Hoàng Quân càng ngày càng khó coi, cậu ta không dám chọc giận Tần Vũ Phong nữa, dù sao người ta cũng nắm được nhược điểm của cậu ta.

Lúc này, Dương Nguyệt Dung lại nhảy ra, nhìn Tân Vũ Phong cùng Lâm Kiều Như mà mắng: “Một thằng nhãi nhép vô dụng, một đứa con riêng vô sỉ, nhìn là thấy phiền! Còn ở đây làm gì, nhanh cút ra ngoài đi!”

Nhưng Lâm Kiều Như vẫn không chịu rời đi, cố nén khuất nhục mà quỳ sụp xuống.

“Cộp!”

“Cộp!”

“Cộp!”

Cô trực tiếp dập đầu ba cái, đáng thương nhìn Lâm Quốc Triều, cầu khẩn: “Bố, con van xin bố! Tiền phẫu thuật kia, bố làm ơn cho con mượn, sau này có tiền con trả lại cho bố!”

Lâm Quốc Triều khó xử.

Lâm Kiều Như dù sao cũng là máu thịt của ông ta, muốn dứt bỏ cũng khó mà dứt bỏ.

“Con ranh này, bớt ở đây cầu xin!

Dù mày có đập bể đầu cũng không có một xu một cắc nào đâu!” Lâm Yến Vân lạnh giọng.

Trước giờ cô ta vẫn chưa từng cho đứa em gái này một vẻ mặt tốt.

Dương Nguyệt Dung giận không chỗ trút, giọng điệu châm chọc: “Tiện nhân, mày xinh đẹp như vậy, sao không đi bán thân đi?”

“Với sắc đẹp của mày, tiếp vài lượt khách thì 1 tỷ rưỡi cũng không khó kiếm! Tao có biết vài người giàu có ham của lạ, có thể giới thiệu giúp mày làm ăn được phát đạt đó!”

Đối với sự sỉ nhục này, vành mắt Lâm Kiều Như ửng đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng vẫn một mực quỳ nơi đó.

Hi vọng duy nhất để cứu mẹ, muốn cô làm gì cũng được, vứt sạch tôn nghiêm luôn cũng không hối tiếc.

Dáng vẻ đáng thương kia khiến Tần Vũ Phong không khỏi thấy đau xót.

Cũng không biết những năm gần đây, cô đã phải chịu bao nhiêu uất ứ!

c “Kiều Như, tiền đó không phải con số nhỏ! Bố thật sự không có… Con…

Hay là trở về đi!” Lâm Quốc Triều do dự mãi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.

Trong phút chốc, sắc mặt Lâm Kiều Như tái nhợt không còn chút máu, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy.

Ngay tại thời khắc cô tuyệt vọng nhất, phía sau chợt truyền tới một giọng nói: “Anh có thể giúp em!”

Lâm Kiều Như quay phắt đầu, nhận ra người nói là Tân Vũ Phong.

“Anh?”

Lâm Kiều Như lộ vẻ nghi ngờ.

Dù là lần đầu gặp mặt, nhưng trước đây cô cũng nghe qua nhà họ Lâm có một người con rể vẫn luôn ăn chùa ở chùa, còn trở thành trò cười của các gia tộc ở Dương Hải.

Ai ngờ được lúc này Tân Vũ Phong không chỉ đứng ra bảo vệ cô mà còn đồng ý giúp đỡ cô.

Dù sao trên đời này cũng không ai nguyện cho không ai cái gì.

“A ha ha ha…”

Đột nhiên Lâm Hoàng Quân cười †o, mặt lộ vẻ châm chọc: “Tân Vũ Phong, đúng là chỉ có anh! Mới vừa rồi bị chị tôi đá, bây giờ ngược lại muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân!

Chẳng lẽ anh là vừa mắt con tiện nhân này thật sao?”

“Nhưng một phế vật như anh, đừng nói 1 tỷ rưỡi, ngay cả một trăn năm mươi triệu cũng không có!

Không có tiền thì muốn giúp kiểu gì?”

Lâm Yến Vân bên cạnh cũng lộ ra vẻ chán ghét, lạnh lùng mở miệng: “Tần Vũ Phong, nếu anh muốn dùng thủ đoạn này để thu hút sự chú ý của tôi, thì anh sai rồi!”

Đối mặt với nghi ngờ, Tân Vũ Phong không nói lời nào, chỉ đưa tay ra trước mặt Lâm Kiều Như.

“Kiều Như, tin anh! Từ nay về sau, anh bảo vệ em, không để em phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa.”

Từng chữ từng chữ tràn đầy sự dịu dàng.

Tần Vũ Phong từng là chiến thần nơi biên cảnh phía Bắc, tung hoành ngang dọc, rung chuyển đất trời, đánh đâu thắng đó.

Anh vượt núi lội biển chỉ để tìm được cô bé năm đó!

Ba năm qua, anh yêu nhầm người, báo sai ân.

Thật may, anh còn có cơ hội bù đắp!

Ngược lại, Lâm Kiều Như nhìn ra được sự chân thành từ ánh mắt anh.

Đối với cô mà nói, Tân Vũ Phong chỉ là một người xa lạ, nhưng lại nguyện ý giúp cô.

Mà bố cô lại vô tình từ chối, vốn dĩ không xem cô là con gái của ông ta.

“Được, tôi tin anh!”

Lâm Kiều Như theo bản năng vươn tay, nắm tay Tần Vũ Phong.

Mười ngón tay đan chặt!

Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay cô, Tân Vũ Phong lộ ra nụ cười.

Từ hôm nay trở đi, anh muốn cho.

Lâm Kiều Như một đời bình an, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Nắm tay cô tựa như đã nắm được cả thế giới!

“Một đôi cẩu nam nữ!”

Thấy một màn này, Lâm Yến Vân thở hổn hển.

Trước Lâm Yến Vân chê Tần Vũ Phong, hận không thể phủi sạch quan hệ với anh.

Nhưng giờ đây nhìn anh cùng em gái liếc mắt đưa tình, trong lòng cô ta lại hừng hực lửa giận.

“Con nhãi Lâm Kiều Như kia, mày là đang thu mua phế liệu sao? Thứ tao vứt bỏ mà mày cũng muốn cướp, không thấy mất mặt à?” Lâm Yến Vân không còn để ý đến hình tượng, buông lời vô cùng khó nghe.

“Mày với mẹ mày không khác gì, đều là hồ ly tinh chỉ biết quyến rũ đàn ông! Sớm biết vậy năm đó trực tiếp vạch nát mặt mày, bây giờ không cần đi ra hại người nữa!” Dương Nguyệt Dung hùng hùng hổ hổ.

“Láo toétI”

Ánh mắt Tần Vũ Phong chợt lóe, tựa như lưỡi dao sắc bén.

Người nhà họ Lâm run rẩy, rợn cả tóc gáy, tựa như bị mãnh thú để mắt, không dám thở mạnh.

“Từ nay về sau, các người không được nói xấu Lâm Kiều Như một câu nào nữa! Nếu còn dám điều tiếng về cô ấy, đừng trách tôi không khách khít”

“Nếu còn lần sau, thì cứ như cái bàn này!”

Vừa nói Tần Vũ Phong nâng tay, vỗ mạnh lên chiếc bàn bên cạnh.

“Amf”

Tiếng nổ vang dội.

Chiếc bàn gỗ trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi