HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1234:

Chỉ có kinh ngạc!

Chỉ có hoảng sợ

Lúc này cuối cùng Tần Vũ Phong cũng lạnh lùng mở miệng.

“Muốn kêu tôi tham gia cùng các người sao?”

“Không xứng!”

Tần Vũ Phong nói xong, vài đạo kiếm khí bắn nhanh ra ngoài từ trong cơ thể, lướt qua Ryo Gorogawa, vốn dĩ Ryo Gorogawa đang chuẩn bị sức lực chiến đấu thì trong nháy mắt đã bị tiêu diệt toàn bộ.

Ryo Gorogawa không có quay đầu lại.

Nhưng anh ta nghe thấy tiếng kêu rên sau lưng, ngửi thấy mùi máu tanh, nghe được cả âm thanh của máu bị văng tung tóe.

Ryo Gorogawa biết, tất cả bọn họ đã chết.

Cuối cùng lúc này Tần Vũ Phong cũng thu hồi uy lực, Ryo Gorogawa vừa hít sâu một hơi, cơ thể yếu đuối đã ngã xuống mặt đất.

“Tôi.”

Ryo Gorogawa mấp máy môi vài lần nhưng vẫn là không nói được câu nào hoàn chỉnh cả.

Tần Vũ Phong ngồi xổm xuống, nhìn vào ánh mắt của Ryo Gorogawa.

“Liên quan đến đỉnh Cửu Châu, anh còn biết bao nhiêu?”

Ryo Gorogawa thầm thở dài trong lòng. Anh ta biết chắc lúc này anh ta sẽ phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.

Ryo Gorogawa bắt đầu cảm thấy hối hận vì lúc trước đã lỡ miệng hung hăng ăn nói không biết lựa lời, nhưng giờ đã muộn rồi.

Ryo Gorogawa giật giật khóe miệng: “Vừa nãy đã nói hết toàn bộ rồi.”

Trải qua uy lực vừa rồi của Tần Vũ Phong, tuy Tần Vũ

Phong không có ra tay với Ryo Gorogawa nhưng lúc này lỗ chân lông toàn thân anh ta đã bắt đầu rướm máu.

Trong lòng Ryo Gorogawa biết rõ vận mệnh của mình đã đến ngày tận.

Tần Vũ Phong híp mắt hỏi lại: “Thật thế sao?”

Ryo Gorogawa phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vô tái nhợt và mệt mỏi, cười nói: “Đúng, toàn bộ.

Tần Vũ Phong không nói lời nào, xoay người rời đi. Đột nhiên Ryo Gorogawa mở miệng gọi Tần Vũ Phong lại: “Này, Tần Vũ Phong!”

Tần Vũ Phong quay đầu lại, nheo mắt hỏi: “Sao? Cầu xin tôi đừng giết anh à?”

Ryo Gorogawa chống người đứng dậy, mất nửa ngày sức lực mới có thể miễn cưỡng ngồi trên mặt đất, sau đó cười với Tần Vũ Phong: “Không, cả đời nay tôi tận trung tận hiếu vì Đông Hoàng, sẽ không bao giờ hối hận. Hôm nay thực lực của tôi không bằng anh, chết dưới tay anh tôi cũng không có lời nào để nói.

Tần Phong hơi ngẩn ra.

Ryo Gorogawa tiếp tục cố gắng mở miệng nói tiếp: “Nhưng có lẽ những điều tôi sắp nói đây sẽ khiến anh rất bất ngờ.

“Tôi vẫn luôn vô cùng kính trọng Đại Hạ, kể từ khi tôi được đưa đến Đại Hạ để làm nhiệm vụ bí mật, tôi đã luôn hy vọng. Nếu như tôi là người Đại Hạ thì thật tốt.

Đại Hạ phát triển hưng thịnh, tôi thừa nhận, là Đông Hoàng chúng tôi thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Nhưng nghĩ cũng đừng nghĩ, chung quy tôi vẫn là một người Đông Hoàng. Nhưng chắc anh sẽ không bao giờ nghĩ tới, tôi thật sự đã từng ước có một ngày nào đó, Đông Hoàng của tôi và Đại Hạ sẽ cùng nhau phát triển lớn mạnh, là một nơi giao hảo thân thiết.

Đó chính là đỉnh Cửu Châu, đỉnh Cửu Châu là cơ hội của chúng tôi.” Tần Vũ Phong lạnh lùng nói: “Không, các người không có cơ hội này”

Ryo Gorogawa cười, sắc mặt trắng bệch: “Đúng vậy, sau khi nhìn thấy anh tôi đã biết chúng tôi không còn cơ hội nữa rồi.

Trong ánh mắt Ryo Gorogawa giống như là có ánh sáng lóe lên vậy.

“Tôi biết tôi không có cơ hội, nhưng anh biết không? So với người khác tôi càng yêu Đại Hạ hơn, tôi muốn Đông Hoàng của chúng tôi có thể cùng sánh vai với Đại Hạ, thậm chí còn trở thành một nơi phồn thịnh bậc nhất.”

“Kế hoạch của chúng tôi thất bại, chỉ sợ sau này chúng tôi cũng không còn cơ hội này nữa. Vậy đấy, Tần Vũ Phong

Ryo Gorogawa dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói: “Tôi hy vọng anh có thể tự tay giết chết tôi, có thể chết dưới tay Chiến thần Thiên Vũ cực mạnh của Đại Hạ, chết trên đất Đại Hạ, kiếp sau tôi sẽ trở thành người Đại Hạ.”

Ảnh mắt Tần Vũ Phong sâu thẳm: “Anh không xứng!” Ryo Gorogawa giật mình, sau đó lập tức cười.

“Đúng, là tôi không xứng. Để thực hiện nhiệm vụ này mà tay tôi đã nhuốm đầy máu tươi của người Đại Hạ Tần Vũ Phong xoay người không muốn nói chuyện nhiều thêm với người Đông Hoàng này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi