HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1252

Cuối cùng Tần Vũ Phong cũng đã đến sân bay Đế Đô của Đại Hạ.

Khi anh đến địa điểm đã thống nhất của đại hội võ thuật, anh mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người tụ tập ở đây.

Mà những người này, bảy mươi tám mươi phần đều là những gương mặt quen thuộc với Tần Vũ Phong.

Họ đều là những bậc thầy của các môn phái võ thuật khác nhau của Đại Hạ. Mà trong chốn giang hồ, họ cũng rất nổi tiếng và oai phong chấn động cả một phương.

Hoa Sơn, Thiếu Lâm, Côn Lôn, Không Động, Nga Mi…

Mặc dù hiện tại mỗi người trong số họ đều không mặc đồng phục biểu tượng của môn phái võ thuật của họ mà thay vào đó đều là những bộ trang phục hiện đại đơn giản bình thường.

Nhưng trên người họ vẫn toát ra một luồng khí mạnh mẽ một cách vô hình.

Loại khí chất này không cần phải nhờ đến mặc quần áo mới toát lên được thần thái của họ.

Hầu hết mọi người trong số họ đều ở trên cảnh giới của một bậc thầy và trong chốn giang hồ của Đại Hạ, họ đã đủ mạnh đến mức có thể khiến mọi người phải ngước nhìn.

Dù sao thì mặc dù dân số của Đại Hạ đông đúc nhưng những người có thể bộc lộ tài năng trong giới giang hồ chỉ thuộc cảnh giới ám kình đỉnh cao hoặc cảnh giới của bán bộ tông sư là đủ rồi. Mà những người trước mặt này căn bản đều là ở trên cảnh giới tông sư.

Nhưng mà, Tần Vũ Phong ước tính sơ sơ những người trước mắt đều là cảnh giới tông sư Nhất Nhị Trọng Thiên.

Mạnh nhất cũng chỉ có tông sư Tam Trọng Thiên. Tần Vũ Phong theo bản năng khẽ nhướng mày lên.

Không phải vì những lý do khác, mà là vì trước đó Tần Vũ Phong đã làm khách ở Long Hổ Sơn mấy ngày. Các đệ tử ở Long Hổ Sơn có thể nói là bậc thầy đi khắp nơi trên thế giới.

Tông sư Nhị Tam Trọng Thiên cũng không có gì phải bàn cãi nữa, hơn nữa họ đều còn rất trẻ, đều là những người đồng trang lứa với Tần Vũ Phong.

Hiện giờ, khi Tần Vũ Phong nhìn thấy nhiều tông sư Nhị Tam Trọng Thiên này được tâng bốc bợ đỡ đến tham gia đại hội võ lâm nhiều như vậy thì trong lòng có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại nghĩ thông suốt.

Tuy rằng phần lớn những người này có tuổi đời không còn trẻ nữa, nhưng đều có thể đạt tới cảnh giới trên cả tông sư nên bọn họ đã là rồng phượng, là lớp người tài ba trong chốn người phàm.

Đó là cách đây một thời gian, anh đã thường xuyên lui tới tông môn lánh đời một cách mật thiết nên trong lúc nhất thời anh đã quên mất tiêu chuẩn chốn nhân gian của Đại Hạ.

Tông sư như rồng.

Cao thủ đạt tới cảnh giới tông sư đã ít lại càng ít, chưa kể đều là tông sư trở lên, cảnh giới tông sư Nhất Nhị Trọng Thiên đã được nhân gian coi như là cao thủ thực sự.

Dù sao thì các môn phái võ lâm của thế tục có nói như thế nào đi nữa thì cũng không thể đánh đồng với tông môn lánh đời được.

Ánh mắt của Tần Vũ Phong thoảng dừng lại trên người một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông đó có khuôn mặt rất chính trực, khuôn mặt đặc trưng của quốc gia. Đôi lông mày hình kiếm và đôi mắt sáng như sao, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng trông rất uy nghiêm.

Ông ta chính là trưởng phái đoàn võ thuật tại đại hội giao lưu võ thuật lần này và là chưởng môn đương nhiệm của môn phái Hoa Sơn, tên là Nhạc Quốc Phong.

Việc Nhạc Quốc Phong được bầu làm trưởng phái đoàn võ thuật Đại Hạ lần này, đương nhiên là do uy tín và tiếng tăm của ông ta rất cao, có thể được coi là đức cao vọng trọng.

Tuy nhiên, bên cạnh Nhạc Quốc Phong còn có một người đàn ông có vẻ trẻ hơn ông ta một chút, cũng có mái tóc được cắt ngắn như Nhạc Quốc Phong.

Anh ta có đôi mắt sắc sảo, lông mày rậm và đôi mắt to, mặc dù chỉ mặc chiếc áo phông đơn giản nhưng không khó để nhận ra dáng người mạnh mẽ, uy quyền dưới lớp vải ấy.

Người thanh niên có vóc người cao lớn đứng bên cạnh Nhạc Quốc Phong, hình như anh ta cao hơn Nhạc Quốc Phong một chút, đứng ở đó như một tòa tháp nhỏ bằng sắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi