HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1686

Không khí xung quanh đều bị biến dạng vì hơi thở quá mạnh mẽ mà Tả Thanh Phùng toát ra vào lúc này!

Khí thế to lớn như vậy, ngay cả khi trên sàn đấu có trận pháp của La Phù Sơn củng cố thêm cũng không thể không lọt ra ngoài!

Không ít người xem ở phía dưới cũng đều cảm nhận được.

Chẳng hạn loại người như Thịnh Viên, tuy rằng công lực thấp kém, nhưng nhãn lực lại tương đối tốt, đã nhanh chóng kéo Cố Khánh đến vị trí an toàn, cũng tiện tay kéo Quách Thành đi.

Còn đối với loại công lực thấp kém này, lại còn không được may mắn.

Trong chốc lát bị khí thế của Tả Thanh Phùng tỏa ra làm cho hộc máu!

Về phần những cao thủ vây xem, mặc dù cũng có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng bọn họ vẫn không ngừng kinh ngạc.

“Cái này…”

“Có lẽ công lực của Tả Thanh Phùng đã gần tới Tông Sư Tam Trọng Thiên rồi nhỉ?”

“Phải! Tuy rằng không cảm nhận được hơi thở của Tông Sư Tam Trọng Thiên, nhưng công lực và uy lực này, cũng không thua kém quá nhiều!”

“Trời ơi, từ nay chắc Tả Thanh Phùng sẽ lại tiến lên một vị trí khác trên bảng xếp hạng Thiên Kiêu… “E là cũng khó lắm! Bên trên Tả Thanh Phùng chính là

Tùy Tịch của Thiên Vũ Sơn!” “Nói vậy cũng đúng, nhưng công lực bây giờ của Tả Thanh Phùng thật sự đã vô cùng gần với Tam Trọng Thiên “Không biết Tần Vũ Phong kia có thể chịu được bao lâu?”

Lý do khiến mọi người tò mò về việc Tần Vũ Phong có thể chống cự được bao lâu chứ không nghĩ là Tần Vũ Phong hoàn toàn không phải là đối thủ của Tả Thanh Phùng, chính bởi vì…

Chính là bởi vì giờ phút này, dưới khí thế của Tả Thanh Phùng mà Tần Vũ Phong lại không có vẻ hèn nhát nào.

Bởi vì cúi đầu nên không thấy rõ sắc mặt của Tần Vũ Phong, nhưng không khó để nhìn ra những cao thủ trong cảnh giới Tông Sư đều không khỏi phun ra máu tươi, mà lại không gây ra tổn hại đáng kể nào đến Tần Vũ Phong.

Bước chân của Tần Vũ Phong không hề di chuyển, mà cử ung dung tiếp nhận thôi.

Khí thế của Tả Thanh Phùng rất quyết liệt, tinh thần chiến đấu rất cao.

Đối mặt với Tả Thanh Phùng như vậy, cuối cùng Tần Vũ Phong mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tần Vũ Phong ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt Tả Thanh Phùng.

Trong đôi mắt hiện lên sự rạng rỡ. “Trận chiến này, chúng ta chỉ quyết định thắng thua, không quyết định sống chết!”

Sắc mặt của Tả Thanh Phùng thay đổi, không kìm chế được mà lộ ra vẻ khinh miệt “May là chỉ phân thắng thua chứ không quyết định sống chết!”

Tả Thanh Phùng chê cười, dường như biểu lộ sự khinh thường Tần Vũ Phong ra bên ngoài.

Tả Thanh Phùng lên tiếng, trong giọng điệu còn nồng nặc vẻ khinh thường: “Sao, bây giờ cậu đang sợ tôi sao?”

“Nếu thật sự thấy sợ thì mau chóng cút xuống đi!” “Đúng vậy, cút xuống đi!”

Người xem ở dưới sàn đấu cũng đều cảm thấy hoang đường.

Trên sàn đấu thì đao kiếm không có mắt.

Dù nói là võ giả tỷ thí với nhau thì cũng phải chú ý đến điểm dừng, nhưng dẫu sao cuộc so tài trên sàn đấu dù cho có sống, có chết hay bị thương thì cũng là chuyện hết sức bình thường.

Còn chưa kịp đánh, Tần Vũ Phong đã bắt đầu nhấn mạnh chuyện không quyết định sống chết. Vậy không phải sợ thì là gì?

Trong phút chốc, mọi người lại bàn luận sôi nổi.

Một tên tép riu, rõ ràng là sợ rồi. Lại còn ngang ngạnh đứng ở đó không chịu xuống sàn đấu, thật đúng là lãng phí thời gian của mọi người.

Dù rất nhiều người đã bị quét xuống, nhưng bọn họ vẫn đang chờ xem vị cao thủ nào chiến đấu tiếp theo. Trận chiến này vẫn chưa kết thúc, vậy khi nào họ mới được chứng kiến cuộc chiến giữa những người có năng lực thăng cấp?

“Đồ vô dụng mau xuống sàn đấu đi!”

“Cái thứ nhát như thỏ để cũng xứng đấu một trận với Tả Thanh Phùng .”

“Nói đúng đấy, dù sao cũng đã định sẵn là sẽ thua, còn đứng trên đó làm gì, mau nhanh chóng cút xuống dưới.

Nhưng cho dù ở phía dưới có chế giễu ầm ĩ đến đâu, cho dù đã nhìn thấy đám đông kích động yêu cầu Tần Vũ Phong xuống dưới thì vẻ mặt của Tần Vũ Phong vẫn bình tĩnh như cũ.

Hai mắt Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn Tả Thanh Phùng chăm chăm, nói: “Có thể bắt đầu rồi chứ?”

Ai mà ngờ, lúc này người không muốn lại Tả Thanh Phùng.

Bồng nhiên Tả Thanh Phùng vươn bàn tay to của mình ra che trước mặt của mình rồi chậm rãi nói khoan.

Tần Vũ Phong rất kiên nhẫn, chờ hành động tiếp theo của Tả Thanh Phùng.

Chuyện khiến người ta không dự đoán được là tự nhiên Tả Thanh Phùng buông bỏ bội đạo của mình xuống

Trong chốc lát, mọi người không ngừng kinh ngạc, nhao nhao không rõ tại sao Tả Thanh Phùng lại cởi bỏ bội đạo của mình xuống trước?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi