HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1722

Mọi người đang xem đều có chút ngơ ngác.

“Đây là…xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tần Vũ Phong hình như không có làm Vạn Mạnh An bị thương?”

“Đúng vậy, cũng không thấy máu, Vạn Mạnh An sao lại ngã rồi…”

“Không thể nào đi…

“Cái quỷ gì vậy…

“Ha ha ha, đệt, Vạn Mạnh An không phải bị Tần Vũ Phong dọa sợ rồi chứ?”

Mọi người đột nhiên cười ầm lên, giải thích nghi hoặc trong lòng mọi người.

Không sai, tại sao Tần Vũ Phong còn chưa ra ray cái gì, Vạn Mạnh An thậm chí còn chưa bị thương, anh ta liền ngã xuống rồi?

Chỉ có một lý giải.

Đó là Vạn Mạnh An sợ rồi!

Thậm chí sợ đến nỗi không đứng nổi trên võ đài, đối mặt với hai chiêu tấn công tùy tiện của Tần Vũ Phong liền căng thẳng ngã xuống!

Sau khi nhận ra sự thật này, mọi người đều cười ra tiếng.

Đến Lâm Kiều Như lẫn trong đám đông cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Mặc dù không biết tại sao…

Nhưng bây giờ Tần Vũ Phong đánh bại đối thủ, cười là được!

Mà lúc này, trên võ đài.

Vạn Mạnh An trên võ đài căn bản không có cách nào lơ đi tiếng cười của mọi người.

Vạn Mạnh An cũng muốn đứng dậy, cũng muốn phản kháng. Nhưng hai chân Vạn Mạnh An mềm nhũn không có chút sức nhấc lên.

Xém chút nữa.

Kiếm tốt.

Nếu lúc nãy Tần Vũ Phong có sát ý?

Nếu lúc nãy Tần Vũ Phong không phải chỉ muốn cảnh cáo anh ta một chút, mà muốn giết anh ta?

Thì bây giờ bản thân còn có thể thở chứ?

Vạn Mạnh An không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ trong lòng Vạn Mạnh An càng thấy sợ hãi!

Không sai, là sợ hãi!

Vạn Mạnh An nghiến chặt răng, muốn từ dưới đất đứng lên.

Ai biết hai chân cho dù thế nào cũng không nghe lời mình.

Vẻ mặt Tần Vũ Phong nhàn nhạt, không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng, như muốn bắn ra hai đạo bằng mỏng.

Nhìn vào đôi mắt này cũng đủ khiến Vạn Mạnh An rơi vào nỗi sợ. Một lát sau, Vạn Mạnh An mới run rẩy giơ tay lên.

“Tôi….tôi nhận thua!”

Mọi người ồn ào!

“Cười chết tôi rồi!”

“Chỉ vậy! Lúc trước còn thách đấu Tân Vũ Phong!”

“Tôi còn tưởng sau khi Vạn Mạnh An lên đài, còn có thể lợi hại bao nhiêu l “Cười chết mất, Vạn Mạnh An mới thật sự là đồ vô dụng nha?”

“Vạn Mạnh An mới thực sự là bao cỏ không dùng được!”

“Hắc hắc hắc, vị trí thứ chín bảng Thiên Kiêu, đây đúng là làm mất mặt bảng Thiên Kiêu mà!”

“Còn không phải sao!”

“Thứ hạng của Lộc Thu Nương trong bảng Thiên Kiêu còn chưa cao bằng Vạn Mạnh An đâu!”

“Ha ha ha, anh còn nói như vậy, quá đáng, nhưng Vạn

Mạnh An đúng là quá mất mặt.

“Còn đường đường là vị trí thứ chín bảng Thiên Kiêu, chỉ vậy..

“Tôi sao lại thấy Vạn Mạnh An hôm qua tuyên bố đấu với Tần Vũ Phong và người hôm nay không phải một người vậy?”

“Ha ha ha, chẳng lẽ người hôm qua chế giễu Tân Vũ Phong sư huynh là cùng một người sao?”

“Dẹp đi!”

Trong chốc lát, mọi người đều thảo luận xôn xao, thậm chí còn không nhịn được cười ra tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi