HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1740

Các trưởng lão của La Phù Sơn tự hỏi, trừ việc trói Thượng Quan Uyển Nhi lại ở La Phù Sơn, để bà ta làm Linh Trận cho mình thì bọn họ không có làm bất cứ chuyện gì thẹn với mọi người cả!

Kết quả Tần Vũ Phong này lại làm mất mặt các trưởng lão của La Phù Sơn, nói thẳng ra La Phù Sơn không phải là một danh môn chính phải gì.

Lần này sao mấy vị trưởng lão và trưởng môn của La Phù Sơn có thể chịu đựng được nữa?

Phải biết rằng ở trong lòng của chư vị trưởng lão La Phù Sơn, chuyện của Thượng Quan Uyển Nhi tuy đúng thật là La Phù Sơn sai, nhưng bọn họ đã sớm chuộc tội rồi.

Rốt cuộc thì nếu không phải năm đó vị lão tổ kia của La Phù Sơn ra tay thì hiện tại chỉ sợ không biết Thượng Quan Uyển Nhi đã hư thối thành bộ dáng gì hay đã sớm trở thành một cái xác trợ xương rồi.

Nhưng mà đứa con trai của Thượng Quan Uyển Nhi này chẳng những không biết cảm kích mà lại còn chỉ vào mũi chư vị trưởng lão của La Phù Sơn rồi mắng. Cậu ta là muốn làm phản sao?

Tưởng tượng đến điều này, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng tức giận.

Tần Vũ Phong nhìn các trưởng lão đổi diện mình đều mang vẻ mặt phẫn nộ thì cười lạnh một tiếng.

“Như thế nào, tôi nói sai rồi sao?”

“Một La Phù Sơn to như vậy, đứng đầu tam sơn năm tông mà không ai dám thừa nhận sai lầm mà mình đã phạm phải sao?”

“Hôm nay tôi liền nói một câu, mẹ của tôi tức người tên Thượng Quan Uyển Nhi này, tôi phải mang đi!”

“Nếu không thì tôi sẽ biến La Phù Sơn của mấy người trở nên long trời lở đất, cho dù tôi có phải trả giá bằng mạng sống của mình thì chắc chắn mấy người cũng không nếm được trái ngọt gì đâu!”

Trong mắt Tần Vũ Phong hiện lên một sự dữ tợn và sát “Câm mồm đi!” ý.

Rốt cuộc có một vị trưởng lão không chịu nổi nữa mà ngay lập tức lao cả người qua phía Tần Vũ Phong như một cơn gió lốc.

Bọn họ không tin trưởng lão của La Phù Sơn có sức mạnh như vậy mà chẳng lẽ còn không thể xử lí được một người trẻ tuổi sao?

Quả thực quá ngông cuồng, không coi ai ra gì!

Hôm nay ông ta liền phải để người thanh niên này xem xem cái gì mà gọi là (1) nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (1) Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn. Phải cho cậu ta biết mạng sống của mình ở trước mặt một cao thủ có bao nhiêu hèn hạ, phải giết sạch sự ngạo mạn của cậu ta mới được!

Một ánh sáng màu hồng nhào tới phía Tần Vũ Phong ngay lập tức, trong nháy mắt một trận gió nổi lên bốn phía, thổi thẳng tới hướng Tần Vũ Phong.

Tần Vũ Phong không tránh không né, hộ thể Long Uy Thiên Cang lại bị triệu hồi ra một lần nữa, trực tiếp chặn lại một đòn công kích này.

“Trưởng lão La Phù Sơn chẳng lẽ chỉ có chút bản lĩnh như thế này thôi sao!”

Tần Vũ Phong gầm lên một tiếng, đạo Bắc Thần trong tay huy động, trực tiếp đón nhận lấy nội kình công kích của vị trưởng lão đối diện.

Trong nháy mắt khi đao tiếp xúc với ánh sáng màu hồng kia, vũ khí chạm vào nhau phát ra tiếng cọ xát chói tại khiến người nghe ê cả răng, dường như là hai mảnh kim loại dán vào rồi cọ xát với nhau vậy, không khỏi làm cho da đầu người ta cảm thấy tê dại. Nhưng rất nhanh đao khí của Tần Vũ Phong đã chiếm lợi thế.

Nội kinh của vị trưởng lão kia rất nhanh đã không thắng nổi đạo của Tân Vũ Phong, bắt đầu tán loạn thành từng tấc rồi cuối cùng hóa thành hư vô. Đạo khí của Tần Vũ Phong trở về như lúc trước khi đột tiến, trực tiếp đánh tới trên mặt trưởng lão.

Trưởng lão kia không kịp phòng ngừa gì, trên mặt ông ta bằng xuất hiện một vết máu.

Trong khoảng thời gian ngắn đó trưởng lão kia đá kinh hoảng thất thổ, thân hình lùi về phía sau, trong nháy mắt đã bị bắn ra xa khoảng trăm mét, tay ông ta gắt gao che lại miệng vết thương ở trên mặt mình.

Vài vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau.

Ai cũng không nghĩ tới Tần Vũ Phong này chỉ cần dùng một chiêu đã có thể khiến cho đối thủ là trưởng lão La Phù Sơn bị thương dễ như trở bàn tay.

Người trẻ tuổi này rốt cuộc đã đạt tới dạng như thế nào rồi thì vẫn còn chưa biết được.

Nhưng bọn họ biết một chuyện đó chính là nếu bọn họ tiếp tục mặc kệ thì có khi La Phù Sơn thật sự sẽ bị cái tên Tần Vũ Phong này làm loạn.

Đây là một chuyện tuyệt đối không thể thể mặc kệ được.

Nghĩ đến đây, vài vị chưởng môn liếc nhau một cái, đương nhiên bọn họ cũng chẳng để ý tới phong độ của một Ẩn Môn Môn Phái, cũng chẳng để ý xem mình có ỷ thế hiếp người lấy nhiều bắt nạt ít hay không mà trực tiếp đi lên vây quanh anh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi