HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG

Chương 1870

Trưởng lão chỉ cần nghĩ tới đây, trong lòng bất giác run Nhưng lúc này, thần thái của Tần Vũ Phong trên khán lên. đài vẫn rất bình tĩnh.

Như thế người vừa giết chết quỷ vương Huyền Viêm không phải là anh vậy.

Tiểu quỷ vương nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.

Sao anh dám!

Sao anh thật sự dám giết bố của cậu ta!

Tiểu quỷ vương nhìn chằm chằm Vũ Tần Phong, tưởng chừng mắt muốn rách ra đến nơi. Nhưng vào lúc này dường như có một tiếng búng tay.

Bức chắn vỡ vụn. Ngay lập tức, máu tươi của quỷ vương Huyền Viêm bị chặn trong bức chắn ào ào chảy xuống.

Máu tươi dường như muốn phủ kín đại điện, đang tràn ra không ngừng.

“Tên khốn kiếp, tao phải giết mày!”

Tiểu quỷ vương vừa nói vừa lao về phía Tu La mặc cho đôi tay bị dập nát xương của hắn ta còn có chút sức chiến đấu nào hay không.

Cho dù có phải cắn thì Tiểu quỷ vương cũng muốn xé toạc một miếng thịt trên người Tu La.

“Cút!” Tần Vũ Phong lạnh lùng, thấy Tiểu quỷ vương đang xông tới anh, anh không chút do dự đá bay hắn ra.

Bich!

Tiểu quỷ vương bị đá văng xa tới mười mấy mét, cả người đập mạnh vào một chiếc ghế đá, làm ghế vỡ tan, bóng người không ngừng lăn về phía sau miễn cưỡng dừng lại.

Thân thể Tiểu quỷ vương bắt đầu điên cuồng run rẩy.

Cậu ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Tu La.

Đúng vậy… cậu ta vì tức giận mà quên mất tình hình thực sự của mình, Tu La đến cả mổ người mạnh như bố mình còn có thể giết chết, làm sao có thể bị cậu ta đánh bại chứ?

Cậu ta không có cách nào có thể đấu lại được Tu La.

Sau khi nhận thức được điều này, dường như ngay tức khắc, mồ hôi lạnh túa ra thấm vào tay áo.

Cậu ta không có cách nào để báo thù cho bố mình.

Cậu ta không phải là đối thủ của Tu La.

Tiểu quỷ vương cắn răng, đột nhiên xoay người muốn đứng dậy, nhưng cánh tay yếu ớt của cậu ta không thể giúp cậu ta đứng lên.

Tiểu quỷ vương liền bò đến trước mặt ma quân Cửu U, sau đó không ngừng dập đầu. Bich! Bich! Bich!

Từng cái dập đầu nối tiếp nhau, trên nền gạch đều dính máu của Tiểu quỷ vương.

Sắc mặt của ma quân Cửu U vô cùng hòa nhã, cúi xuống nhìn Tiểu quỷ vương.

“Ồ? Huyền Tấn, cậu có việc gì?”

“Ma quân đại nhân, ma quân đại nhân!”

Hai mắt Tiểu quỷ vương sáng rực, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng, như thể bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình: “Ma quân đại nhân, tên Tu La đó giết bố tôi, đánh bị thương hai tay tôi, xin ma quân đại nhân minh giảm!”

“Bố tôi là một trong ngũ đại ma vương, vì ma quân đại nhân tận tâm tận lực, không có công lao thì cũng có khổ lao!”

Ma quân cười haha.

Trên mặt Tiểu quỷ vương toàn là máu, lại tiếp tục cầu xin: “Ma quân đại nhân, tên Tu La đó cực kỳ kiêu ngạo, còn dám giết bố tôi, một trong ngũ đại ma vương, nếu ngài không ra tay, e rằng sẽ khiến tất cả mọi người lạnh tim!”

Ma quân Cửu U chỉ tiếp tục cười: “Huyền Tấn, cậu đang uy hiếp ta?”

“Không dám, không dám thần tuyệt đối không dám!” Tiểu quỷ vương vội vàng giải thích.

Ma quân Cửu U vuốt vuốt chiếc cằm nhẵn bóng “Không có công lao, cũng có khổ lao?”

“Những năm gần đây, Huyền Viêm ở địa giới của ta tự mình xử lý biết bao nhiêu người? Nuốt bao nhiêu thuế má mà bên dưới nộp lên? Thật sự cho rằng ta không biết gì sao?”

Sắc mặt Tiểu quỷ vương trắng bệch, người gần như đông cứng, còn không dám run rẩy.

Ông ấy biết… Ma quân Cửu U biết tất cả mọi thứ Những gì bọn họ làm không thể qua mắt được ma quân Cửu U!

Toang rồi, toang rồi…

Lần này thực sự xong đời rồi!

Ma quân Cửu U cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Chẳng qua chỉ là một con chó, lại thật sự tưởng mình là người rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi