HỎA VŨ CHIẾN THẦN TẦN VŨ PHONG



Diệp Thanh Đình đối xử với đám ngựa này tốt như vậy nên không có lý do gì mà đi đối xử bất công với con ngựa này.

Sự thật chỉ có một
Đó chính là con ngựa này đã già sắp chết rồi.

Mặc dù Diệp Thanh Đình tận tâm chăm sóc như vậy, nhưng cũng không thể nào cứu vãn được tuổi già của nó.

Tần Vũ Phong đứng trước mặt nó.

Mặc dù con ngựa này đã già thật, nhưng đôi mắt của nó lại rất sáng.

Có một sự quyết tâm vô cùng mãnh liệt, nó nhìn chăm chầm vào tay của Tần Vũ Phong, giống như đang hy vọng anh có thể dắt nó ra.

Tân Vũ Phong thở dài một hơi, sau đó chậm rãi đưa tay ra xoa đầu con ngựa “Được, chính là mày rồi.


Ánh mắt này thực sự rất giống với ánh mắt Tia Chớp lúc sắp chết.

Nó thực sự đã làm cho Tần Vũ Phong vô cùng xúc động.

Thậm chí hình bóng của Tia Chớp cũng đã hiện ra trước mắt anh.

Lần đầu gặp nó thì nó bị thương nặng sắp chết, giây phút đàn ngựa hoang đó xông vào chiến trường, ánh mắt của nó sáng rực lên khi chết trận…
Có một số con ngựa trời sinh đã phải rong ruổi đến giây phút cuối cuộc đời, chỉ khi nó chết mới được nghỉ ngơi.

Tần Vũ Phong khẽ thở dài một hơi.

Bầu không khí ngoài kia cũng trở nên yên lặng.

Nhưng rất nhanh đã có một trận cười sằng sặc.

Chính là Diệp Kinh Dương.


“Ha ha ha! Tôi có nhìn nhầm anh ta đâu! Ha ha ha hall Vị anh họ của dòng trưởng này chọn cái gì thế chứ?”
Diệp Kính Dương cười vô cùng cường điệu, thậm chí còn cúi gập người xuống, lau đi giọt nước mắt không tồn tại bên khỏe mắt mình.

Tần Vũ Phong không nói gì, chỉ nhíu mày mà nhìn về phía cậu ta.

Diệp Ứng Phong vừa nói ra những lời này, không ít người khác đã bắt đầu phụ họa theo.

“Cười chết mất! Chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn con này?”
“Thực sự là nực cười mà! Còn tưởng là hiểu biết cao siêu thế nào nữa chứ.

“Nhìn qua nhìn lại đám ngựa tốt, cuối cùng lại chọn một con ngựa già sao?”
“Ây da ây da, các người cũng đừng chê cười cậu chủ nhà người ta thế chứ, các người hiểu gì chứ, đây gọi là ngựa già thì thuộc đường!”
“Ha ha ha! Đúng đó, nói không chừng cậu chủ này sợ mình mất mặt nên mới chuẩn bị từ trước!”
“Cậu chủ dòng trưởng của chúng ta thật là có khả năng dự đoán mà!”
“Không mong thi thắng, mà chỉ mong có thể quay trở lại sân đua ngựa sao?”
“Thực sự là nực cười mà!”
“Từ trước đến giờ chưa từng thấy cái chuyện nào như thế này ở trên sân đua ngựa này.”
“Lại không phải sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi