HOẮC GIA PHU NHÂN LẠI MỞ SẠP BÓI RỒI



Sắc mặt Hoắc Vân Giao từ trắng chuyển xanh, không biết nhớ tới cái gì lại từ xanh chuyển hồng.

Anh hơi rũ đôi mắt bị hàng mi dài che nửa, ngũ quan như điêu khắc hoàn mỹ yêu dã, môi mỏng gợi cảm mím thành một đường lãnh ngạnh.

Mặc cho ai đều có thể nhìn ra, giờ phút này tâm tinh Hoắc Vân Giao rất không tốt.

Sau một lúc lâu, người đàn ông mới ngước mắt, tiếng nói khàn khàn trầm thấp: “Ai ở bên ngoài?”
Giáo sư Brent chớp chớp mắt: “Vệ sĩ.


Hoắc Vân Giao hơi hơi nhăn mày kiếm thành một cái độ cung nhỏ bé, hai tròng mắt ngăm đen nhìn chằm
chằm ông: “Không có ai sao?
Anh không tin trong nhà không ai đi theo tới.

Ba sớm đã lui về phía sau màn, giao hết thảy mọi việc của Hoắc gia vào trong tay anh.

Khoảng thời gian trước, ba đi Châu Âu giải sầu thuận tiện đi xem triển lãm tranh của chú ba, không có khả năng kịp thời trở về.


Đại đường ca Hoắc Quân Tín là đại bí của tổng thống, rời khỏi Kinh Thành đều cần thủ tục tầng tầng lớp lớp, nghiêm khắc thẩm tra mới có thể đạt được văn kiện rời khỏi Kinh
Thành, càng đừng nói là ra nước ngoài.

Chỉ có nhị đường ca Hoắc Dịch Dung là người tự do nhất.

Hoắc Vân Giao suy đoán hành trình đến nước M, anh ấy là có khả năng lớn nhất.

Quả nhiên.

Ngay sau đó, giáo sư Brent lên tiếng: “Hoắc nhị gia đưa ngài lại đây, nửa giờ trước mới vừa đi.


Ông đi lên trước, đưa kiểm tra báo cáo trong tay cho Hoắc Vân Giao.

“Lúc này, các hạng chỉ tiêu thân thể ngài thấp hơn trước kia rất nhiều, hai tiếng trước ba ngài mới gọi điện thoại tới, bảo ngài vô luận như thế nào cũng phải ở chỗ này tu dưỡng nửa năm, chuyện trong nước ông ấy sẽ tự mình xử lý.



Hoắc Vân Giao tiếp nhận văn kiện, tùy tay ném lên bàn gấp trên giường bệnh.

Một tia hiểu biết cũng không có, căn bản không thèm để ý tình huống bản thân.

Biết được cái cần biết, khóe môi Hoắc tam gia nhếch lên, giọng điệu ôn hòa hạ lệnh trục khách: “Đã biết, vất vả giáo sư rồi, tôi không cỏ chuyện gì.


Hiện tại anh không có cách nào xuống đất, thân thể như bị người đào rỗng, không nghỉ ngơi gần tháng thật đúng là không thể khôi phục được.

Trong nước có ba lo rồi vậy anh không cần lo lắng.

Một khi đã như vậy, hà tất gì phải vội vã về nước.

Chỉ là muốn làm cho rõ ràng mọi chuyện phát sinh ngày hôm qua.

Giáo sư Brent chân trước vừa rời khỏi phòng bệnh, Hoắc Vân Giao lại hướng ra bên ngoài hô: “Tiến vào.


Cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài mở ra, một người vệ sĩ kính cẩn đi vào.

“Tam gia?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi