HOẮC GIA PHU NHÂN LẠI MỞ SẠP BÓI RỒI



“Chị sao?”
Lăng Hiểu Huyên trợn tròn đôi mắt, khóe môi co rút.

Một bộ dáng không dám tin tưởng, biểu tình kiểu em đùa chị sao.

Thấy ma núi nhìn chằm chằm vào chính mình, Lăng Hiểu Huyên cảm thấy hình như là vậy thật.

Biểu tình hoảng sự của cô chuyển thành sống còn gì luyến tiếc.

Đối diện với ma núi, bước chân nỏ trầm trọng đi tới hai người.

Thần sắc Tần Nguyên lạnh lùng, ngữ khí nghiêm túc: “Học tỷ, bảo vệ tốt chính mình!”
Dứt lời, cô đã lao ra.


Tần Nguyên nhằm vào ma núi, một sợi kim quang hiện lên trong tay trắng nõn như tơ tuyến rất nhỏ.

Ma núi nâng hai tay, trong bộ lông xù xù lộ ra móng tay bén nhọn.

Nó muốn bắt lấy Tần Nguyên, một móng vuốt này đi xuống, Tần Nguyên khẳng định sẽ bị chụp lấy.

“Tần Nguyên! cẩn thận!”
Lăng Hiểu Huyên thấy một màn như vậy, kinh hô ra tiếng.

Tần Nguyên lấy thân thủ nhanh nhạy ở thời khắc nguy cơ né tránh một kích này của ma núi.

Cùng lúc đó, sợi tơ vàng trong tay cô bay vụt vào phần đầu ma núi.

Móng vuốt ma núi chụp lên tủ quần áo bên giường Lăng Hiểu Huyên, móng vuốt nó hãm sâu vào tủ gỗ, không đợi nó rút ra, thân thể đã sập xuống ầm ầm.


Quỷ thần chi lực vừa ra, trong khoảnh khắc ma núi đánh mất năng lực hành động.

Tần Nguyên nuốt nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm ma núi ngã trên mặt đất, tim đập bịch bịch.

Đây là lần đầu tiên cô giao tiếp trực diện với tinh quái, nói không khẩn
trương là không có khả năng.

Vừa rồi ma núi cào một cái, tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Trọng sinh không dễ, cô không nghĩ một đời này mới vừa mở ra đã bị thứ này đến giết chết.

Trở lại Diêm La Điện không bị cười nhạo chết mới lạ.

Chân Lăng Hiểu Huyên phát run, vòng qua ma núi to lớn đi đến bên người Tần Nguyên: “Tần Nguyên, em không sao chứ?”
“Không có việc gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi