HOẮC GIA PHU NHÂN LẠI MỞ SẠP BÓI RỒI



Động tác này khiến cho vệt nước rất nhỏ hất đến trên mặt Hàn Nhàn.

Người đối diện lại làm như không nhận thấy, tươi cười trên mặt càng thêm ôn hòa, hai mắt cong thành hình trăng non, chỗ nếp nhăn đuôi mắt càng sâu thêm vài phần.

Tiếng nói Hàn Nhàn mềm nhẹ, mang theo cố tình thân mật: “Không phải là do dì Hàn quen rồi sao, từ lúc con còn không cao đến eo dì thì dì vẫn luôn gọi con là A Phong rồi, nhiều năm như vậy trong lúc nhất thời không quá thích ứng.


Trong mắt Tần Phong hiện lên quang mang sâu thẳm, nhìn chằm chằm Hàn Nhàn trước mắt, mặt không kiên nhẫn.

Không biết nhớ tới cái gì, khóe môi anh gợi lên một độ cung tà khí tràn đầy ác ý.

Tần Phong nhẹ nhàng nhíu mày, hai mắt trên dưới đánh giá Hàn Nhàn,
soái khí trên mặt toát ra một bộ vì lo lắng cho bà ta.

Nhưng mà, lời trong miệng anh lại vô cùng không cho mặt mũi: “Dì này già rồi cao tuổi nên dễ quên, dì Hàn tuổi cũng không nhỏ, cần phải bảo trọng thân thể nha.



Sắc mặt Hàn Nhàn nháy mắt vặn vẹo, hai mắt chứa đầy phẫn nộ, thiếu chút nữa tiến lên cào khuôn mặt đẹp trai của Tần Phong.

Nhiều năm như vậy, Hàn Nhàn vì khuôn mặt này mà một năm xuất ngoại rất nhiều lần, tiêu số tiền kếch
xù để bảo dưỡng nhan sắc.

Phải biết rằng hiện tại bà ra cửa, người không quen biết căn bản không đoán được tuổi của bà.

Trong giới thái thái thượng lưu, mặt của bà cũng là thuộc dạng trẻ nhất trong độ tuổi này.

Muốn nói tuổi Hàn Nhàn thật sự không nhỏ, nhưng nhìn thế nào thì mặt bà cũng không giống phụ nữ có con hơn hai mươi tuổi.

Đi ở trên đường cái sẽ bị người khác coi như phụ nữ 30.

Điểm mấu của chốt Hàn Nhàn chính là mặt cùng tuổi của bà.


Mà Tần Phong lại đụng vào cả hai, vẻ mặt anh còn là bộ dạng thèm đòn theo lý thường.

“Sắc mặt dì Hàn không quá tốt, có phải gần đây không bôi lòng trắng trứng cho có collagen đúng không?
Dì lớn tuổi như vậy rồi, tôi thấy cũng
đừng nên lăn lộn nữa, mấy năm nay thân thể lão nhân không tốt lắm, vẫn luôn tu thân dưỡng tính, dù di có làm gì thì cũng vô dụng, phải biết rằng lòng lão nhân có dư mà lực không đủ.


“Tần Phong!”
Hàn Nhàn rốt cuộc nhịn không được, trầm giọng ngăn lại.

Bà trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú thanh niên trước mắt.

“ở đây, dì xem này, phải nhớ kỹ kêu tên của tôi nghe cho thoải mái.


Tần Phong cười tủm tỉm, vẻ mặt vô
lại.

“Nha! Náo nhiệt như vậy, hôm nay là ngày gì vậy?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi