HOẮC GIA PHU NHÂN LẠI MỞ SẠP BÓI RỒI



Tần Nguyên vỗ vỗ vai Tần Phong, lướt qua đối phương, không thèm nhìn Hàn Nhàn cái nào, nhấc chân
chạy lên lầu.

Cô thường không trở về nhà này nhưng nơi này vĩnh viễn có một vị trí nhỏ cho cô.

Lầu hai, căn phòng ngủ lớn nhất lấy ánh sáng tốt nhất kia chính là của cô.

“Sắp ăn cơm rồi, em nhanh lên nhé.

” Tần Phong ở sau dặn dò.

Tần Nguyên cũng không quay đầu lại, phất phất tay: “Đã biết!”
Tần Nguyên lên lầu nhận thấy được tầm mắt mang theo ác ý từ dưới lầu.

Không cần quay đầu lại, cô cũng biết là ai.


ở trong nhà này, cũng chỉ có mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm mới có thể nhìn cô ác ý rõ ràng như vậy.

Tần Nguyên lên lầu hai, chuẩn bị về phòng, ở chỗ ngoặt đụng phải Hàn Khả Tâm không biết đã đứng bao lâu.

Sắc mặt Hàn Khả Tâm âm trầm, trong mắt phóng xuất ra hận ý cùng chán ghét gắt gao nhìn chằm chằm Tần Nguyên.

Giống như Tần Nguyên làm tội ác gì tày trời lắm.

“Tôi ghét cô!”
Hàn Khả Tâm nói thẳng không cố kỵ, đem hận ác rõ ràng của cô đối với Tần Nguyên bày trên mặt.

Tần Nguyên chớp chớp mắt, cười nhẹ ra tiếng: “Thật trùng hợp, tôi cũng rất chán ghét cô.


Minh xác mà nói, Tần Nguyên là hận Hàn Khả Tâm, bao gồm người mẹ tâm tư ác độc Hàn Nhàn của cô ta.


Nếu không phải các cô, kiếp trước cô sẽ không mất đi hết thảy cũng sẽ
không mất đi đứa con.

Tần Nguyên không chút nào để ý nhìn Hàn Khả Tâm, tâm như bị kim đâm khó chịu.

Cô gắt gao nắm chặt nắm tay, nâng cằm lên, ngữ khí ngạo nghễ: “Tần Nguyên, cô sớm muộn gì cũng sẽ cút khỏi cái nhà này! Nơi này không thuộc về cô!”
“Ách.

” Tần Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt tinh xảo lộ ra nụ cười: “Đưa cô bốn chữ tu hú chiếm tổ, cái từ này có khi cô cũng không hiểu hết, thiệt tình kiến nghị cô trở về tra từ
“Cô có ý tứ gì?” Hàn Khả Tâm nhíu mày.

Tần Nguyên đi lên trước, duỗi tay dùng sức nắm cằm cô.

Hàn Khả Tâm muốn thoát khỏi nhưng cô càng giãy giụa, lực tay trên cằm cô càng nặng.

Tần Nguyên nhìn chằm chằm Hàn Khả Tâm, giống như nhìn một con thú nhỏ đang hấp hối giãy giụa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi