“Việc lúc trước tôi nói với cô sao rồi?” Là Từ Uyển Nhi nhắn cho cô ta.
Hạ Tinh Tinh suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng trả lời: “Từ tiểu thư yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ đá được đồ nhà quê đó đi!”
Advertisement
Từ Uyển Nhi phản hồi hai chữ: “Tốc độ!”
Cô ta không thể chờ thêm một giây phút nào nữa.
Vốn dĩ hôm ở yến hội của Từ lão gia tử, Từ Uyển Nhi bày ra kế hoạch buộc tội Thư Tình ăn cắp đồ để có thể đuổi Thư Tình đi, vậy mà Thư Tình lại giải quyết dễ dàng như vậy, còn làm hại cô ta xấu hổ trước mặt mọi người.
Cô ta sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng như đâu!
Sắc mặt Từ Uyển Nhi âm trầm, Thư Tình, hãy đợi đấy!
Bận rộn cả ngày, Thư Tình cuối cùng cũng đọc xong đống tài liệu Hạ Tinh Tinh đưa cho cô.
Lần hợp tác quý sau Hoắc thị sẽ cho ra mắt một số mẫu trang sức mới, đều đã đang trong giai đoạn thiết kế, tất cả những gì Thư Tình phải làm là chỉ cần theo dõi tiến độ mà thôi, chuyện này đối với cô dễ như ăn bánh.
Tan làm về nhà, Thư Tình phát hiện tất cả đồ đạc của cô đều bị dọn đến phòng của giúp việc ở tầng một.
“Ai làm lung tung đồ đạc của mình lên thế này?” Thư Tình cau mày không nói nên lời.
Hoắc Thiến mang giày cao gót bước đến trước mặt Thư Tình, khóe miệng tươi cười đắc ý: “Là tôi bảo giúp việc dọn đó.
Sao? Cô có ý kiến gì?”
“Mẹ cô không dạy chưa được sự đồng ý của người khác mà động vào đồ của họ thì không khác gì ăn trộm hả?” Thư Tình dựa vào khung cửa khoanh tay trước ngực, sắc mặt nhàn nhạt.
“Không phải chỉ là hai cái rương nát thôi sao?” Hoắc Thiến đối chọi gay gắt, giọng điệu châm chọc: “Chỉ là cái rương nát mà cũng quan trọng như vậy, quả đúng là từ dưới quê lên, Hoắc gia chúng ta tốt bụng thu nhận cô, cho cô ăn mặc, dù chỉ ở phòng giúp việc cũng chắc chắn hơn ở nông thôn các người gấp ngàn lần, cô nếu như không ở thì liền biến đi khỏi đây!”
Cái rương nát?
Ánh mắt Thư Tình nhìn Hoắc Thiến tựa như xem một tên ngốc, đày là chiếc rương da mà ông nội cô đặc biệt tìm bậc thầy thiết kế người Ý chế tác ra, từ thiết kế, tay nghề đến chất liệu đều thuộc hàng đẳng cấp thế giới, vậy mà tới trong miệng Hoắc Thiến lại trở thành một cái rương nát, xem ra người của Hoắc gia kiến thức cũng chỉ có vậy.
“Có chuyện gì?” Vừa mới tan làm trở về Hoắc Vân Thành đã nghe tiếng cãi vã, qua loa hỏi.
“Anh.” Nhìn thấy Hoắc Vân Thành, Hoắc Thiến vội vàng nắm lấy cánh tay anh, ấm ức nói: “Anh đến đây phân xử cho em đi, người ta tốt bụng giúp Thư Tình dọn dẹp đồ đạc vậy mà cô ấy lại còn nói oan em trộm đồ của cô ấy, chính là hai cái rương nát kia, ngay cả ăn mày ngoài đường cũng không thèm lượm nữa sao em lại ăn trộm nó làm gì?”