Rất nhanh đã tới lễ kỉ niệm tròn một năm của Hoắc Thị.
Lúc chập tối, Thư Tình bị người nhà họ Hoắc kéo đi trang điểm, thay lễ phục cùng Hoắc Vân Thành dự tiệc.
Yến tiệc của Hoắc Thị được tổ chức rất long trọng, rất nhiều người có tiếng trong giới thương nghiệp cũng tới.
Hoắc Vân Thành thân là tổng tài, bận rộn đón tiếp khách khứa.
Thư Tình đi vào vệ sinh một lát.
Advertisement
Cô vừa dặm lại lớp trang điểm xong, định đi ra ngoài, một cô gái chợt gọi cô lại.
“Cô chính là Thư Tình?”
Thư Tình ngoảnh lại, thấy cô ta chắc cũng trạc tuổi mình, khoác trên mình một chiếc váy Dior, trông có vẻ là tiểu thư một nhà giàu nào đó.
“Có chuyện gì?”
“Tôi là Từ Uyển Nhi.” – Cô ta tiến về phía trước, nói.
Tới Hoắc Thị lâu như vậy rồi, Thư Tình cũng từng nghe qua cái tên Uyển Nhi này trong những lời đồn đại.
Cô ta là đại tiểu thư của Từ gia, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của Hoắc Vân Thành, người phụ nữ duy nhất bên cạnh Hoắc Vân Thành nhiều năm như vậy.
Từ Uyển Nhi và Hoắc Vân Thành trong mắt người ngoài đúng là xứng lứa vừa đôi.
Trước kia có lời đồn đại rằng hai người họ chắc chắn sẽ kết hôn, ai ngờ được tự dưng lại xuất hiện một Thư Tình.
“Có chuyện gì?”
Từ Uyển Nhi lấy ra một tấm thẻ từ trong túi, bình tĩnh nói: “Trong đây có mười triệu, trong buổi tiệc tối nay, tôi muốn cô tuyên bố với mọi người rằng cô và Vân Thành giải trừ hôn ước.”
Nghe xong, Thư Tình lập tức nở nụ cười.
Sao ở đây toàn người thích lấy tiền đập mình vậy? Nhưng so với năm nghìn tệ của mẹ Hoắc, Từ Uyển Nhi này đúng là hào phóng hơn hẳn.
Từ Uyển Nhi nhìn thấy nụ cười trên mặt cô bèn nhíu mày: “Mười triệu này đã đủ để cô không phải lo cơm ăn áo mặc nửa đời còn lại rồi.
Cô phải biết, Vân Thành sẽ không kết hôn với cô đâu.
Chẳng qua là do bệnh của ông nội nên mới đón cô tới Hoắc gia.
Sau khi ông nội khỏi bệnh, anh ấy sẽ đuổi cô đi, tới khi đó cô sẽ chẳng móc được chút lợi lộc gì đâu.”
“Hơ!” – Thư Tình cười lạnh: “Không phải lo cơm ăn áo mặc nửa đời còn lại? Từ tiểu thư, chút tiền này của cô, tôi còn không đủ tiêu trong vòng một tháng.”
Nói xong, Thư Tình bước đôi chân mang giày cao gót rời đi.
Từ Uyển Nhi đứng đằng sau vẫn không thể tin nổi, Thư Tình bị điên rồi sao? Cô ta là một người nông thôn, mười triệu còn không đủ tiêu trong một tháng?
Nghĩ mãi, gương mặt Từ Uyển Nhi chợt sượt qua một tia u ám, Thư Tình, nếu cô đã không biết điều, vậy đừng trách tôi không khách sáo.
Lúc này, Hoắc Vân Thành đã lên sân khấu phát biểu xong, đang tán gẫu với mọi người.
Sau khi Thư Tình đi ra, mẹ Hoắc tới tìm cô luôn, vừa mở miệng đã cảnh cáo: “Thư Tình, cô đừng có chạy lung tung, an phận ngồi im ở đây cho tôi, đừng làm mất mặt Hoắc gia chúng tôi!”
Lời châm biếm của bà khiến Thư Tình cảm thấy vô cùng hối hận.
Chỉ vì cảm thấy nhàm chán nên cô mới tới tham gia buổi tiệc này.
Chẳng thà bây giờ cô rời đi luôn.
Nhưng Thư Tình còn chưa kịp mở miệng, Từ Uyển Nhi và đám chị em của cô ta đã bước tới.
Cô ta nhìn Thư Tình như kiểu chuyện khi nãy trong nhà vệ sinh chưa từng xảy ra vậy, cười nói: “Bác gái, đây chính là Thư Tình – vị hôn thê của Vân Thành à? Thư tiểu thư, chào cô, tôi là Từ Uyển Nhi.”
Lúc này, Từ Uyển Nhi như một thiên kim yêu kiều, dịu dàng trang nhã.
Ngược lại, Thư Tình vốn không thèm để ý đến cô ta lại trở nên cực kì bất lịch sự.
Mẹ Hoắc lườm Thư Tình, cười nói với Từ Uyển Nhi: “Uyển Nhi, mặc kệ cô ta, người nông thôn như cô ta chẳng hiểu lễ nghĩa gì cả.”
“Không sao đâu bác gái.
Đúng rồi, nghe nói Thư tiểu thư tài nghệ hơn người, trên sân khấu vừa hay có đàn piano, hay là chúng ta thử so tài một chút.”
Nghe vậy, Thư Tình liếc nhìn Từ Uyển Nhi một cái.
Bên ngoài đều đồn đại cô là đồ quê mùa tới từ nông thôn, đồn đại Từ Uyển Nhi mới là tài nghệ hơn người.