HOẮC TỔNG, TÔI MUỐN TỪ HÔN


Thư Tình không phải vị hôn thê của tổng tài đại nhân sao?
Điều tra vị hôn thê của mình? Sao lại có chuyện kỳ quái như vậy?
Thấy Lâm Nham Phong thất thần, sắc mặt Hoắc Vân Thành trầm xuống, “Còn không mau đi?”
Advertisement
“Vâng, tổng tài.

” Cảm nhận được cơn giận của tổng tài nhà mình, Lâm Nham Phong vội rời đi.

Một giờ sau, Lâm Nham Phong có chút bất an báo cáo với Hoắc Vân Thành, “Hoắc tổng, tôi điều tra rồi.


“Thế nào?” Thanh âm lạnh lẽo của Hoắc Vân Thành có chút không thể đợi được.

Lâm Nham Phong đưa tư liệu đã tra cho Hoắc Vân Thành, “Chỉ tra được như vậy.


Hoắc Vân Thành cầm lấy tư liệu, chỉ thấy trên đó có mấy chữ ít ỏi:
Thư Tình, nữ, hai mươi tuổi, ở ngoại ô thành phố C.

Ngoại trừ chút thông tin này, đến cả thông tin cơ bản như cha mẹ, bằng cấp đều không có.

“Chỉ có như vậy?” Hoắc Vân Thành nheo mắt, “Những thông tin khác đâu?”
Lâm Phong có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Xin lỗi Hoắc tổng, những thông tin khác đều không tra ra.



“Cậu ra ngoài trước đi.

” Hoắc Vân Thành có chút thiếu kiên nhẫn kéo cà vạt.

Hoắc Vân Thành cúi đầu nhìn thông tin ít ỏi trong tay, gương mặt anh tuấn nhíu chặt, có chút đăm chiêu.

Đến cả Lâm Nham Phong cũng không điều tra được thông tin của cô, xem ra vị hôn thê của anh thật sự không đơn giản.

Hoắc Vân Thành quyết định quay về nhà cũ Hoắc gia một chuyến.

Nếu Thư Tình là vị hôn thê ông nội chọn cho anh, vậy ông nội nhất định biết rất rõ về cô.

Hoắc Vân Thành vội vàng lái xe đến nhà cũ, Hoắc lão gia tử đang tưới hoa trong vườn.

“Vân Thành, giờ này không phải cháu đang ở công ty sao? Sao lại rãnh rỗi đến thăm ông già này vậy?” Hoắc lão gia tử thấy cháu nội mình đến, có chút kinh ngạc.

“Ông nội, cháu đến thăm ông, ông có khỏe không?” Hoắc Vân Thành cầm lấy bình nước trong tay Hoắc lão gia tử, giúp ông tưới nước.

“Ông rất khỏe.

” Hoắc lão gia tử thấy cháu nội không tập trung tưới hoa, nhướng mày hỏi, “Nói đi, tìm ông có chuyện gì?”
Ông rất hiểu cháu nội của mình, Hoắc Vân Thành là một người cuồng công việc, nếu không phải có chuyện quan trọng, anh sẽ không chạy đến nhà cũ trong giờ làm việc.


“Ông nội, có thể nói cho cháu biết, Thư Tình rốt cuộc có thân phận gì không?” Hoắc Vân Thành cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi.

Hoắc lão gia tử nghiêng đầu nhìn Hoắc Vân Thành, hóa ra chuyện quan trọng khiến cháu nội mình bỏ cả công việc lại là Thư Tình sao?
Xem ra cuối cùng tên nhóc này cũng nghĩ thông rồi.

Ông mỉm cười, “Sao vậy, cuối cùng cũng phát hiện Tình Tình rất tốt rồi à?”
“Cháu chỉ tò mò thôi.

” Hoắc Vân Thành vẫn thờ ơ lãnh đạm như cũ, chậm rãi nói, “Cô ấy không giống cháu tưởng tượng.


“Thiên cơ không thể tiết lộ, chuyện này cháu phải tự tìm hiểu.

Ông chỉ có thể nói cho cháu biết, mặc dù ông nội cháu già rồi, nhưng đầu óc còn rất minh mẫn, tuyệt đối không chọn sai cháu dâu.

” Hoắc lão gia tử vuốt râu, ngữ khí có chút đắc ý.

“Cháu biết rồi, ông nội.

” Thấy ông nội thần bí như vậy, không chịu nói gì, Hoắc Vân Thành cũng không miễn cưỡng ông nữa.

Rời khỏi nhà cũ, bước chân Hoắc Vân Thành có chút nặng nề.

Nếu không có Đường Đường, có lẽ anh sẽ thật sự chấp nhận Thư Tình.

Dù sao một cô gái xinh đẹp, thông minh, tự tin, bản lĩnh, quyết đoán như cô, thật sự rất quyến rũ.

Nhưng mà, tim anh đã bị Đường Đường chiếm trọn rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi