Chương 119
Hoắc Minh cầm điện thoại, muốn gọi điện cho cô nhưng nghĩ có lẽ cô đã ngủ nên anh chỉ gửi tin nhắn qua Zalo.
“Có chuyện gấp phải giải quyết! Tối mai tôi sẽ đến thẳng khách sạn Vân Cẩm!”
Anh mới gửi tin nhắn xong thì thư ký Trương ôm theo một xấp tài liệu đi vào.
“Luật sư Hoắc, cuộc họp đã chuẩn bị xong.”
Đêm khuya, tại căn hộ.
Ôn Noãn nằm sấp trước bàn ăn, ánh đèn vàng chiếu vào gương mặt nhỏ trắng mịn của cô.
Điện thoại trên bàn rung lên mấy lần.
Ôn Noãn giật mình tỉnh dậy. Cô mở điện thoại mới biết tối nay anh không về. Nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, cô chậm rãi thu dọn bàn ăn, rồi lại đến phòng vệ sinh xả nước tắm đi.
Nước tắm bỏ thêm tinh dầu đã nguội lạnh.
Ôn Noãn rửa mặt đơn giản rồi bò lên giường, rõ ràng cô buồn ngủ như vậy nhưng lại không ngủ được.
Có lẽ thật là như vậy, chỗ nào cô cũng nhớ anh!
Cô mơ màng ngủ đến sáng hôm sau, Bạch Vi gọi tới.
Ôn Noãn ngồi dậy nghe điện thoại, giọng hơi khàn.
Bạch Vi cười nói: “Sắp mười giờ rồi mà Ôn Noãn cậu còn ngủ à? Luật sư Hoắc nhu cầu mạnh vậy sao?”
Ôn Noãn nóng bừng mặt.
“Nói bậy! Tối qua Hoắc Minh không về.”
Bạch Vi bỏ qua cho cô: “Được được được, tớ chỉ nhắc nhở cậu chuẩn bị đi, buổi tối còn có một trận chiến ác liệt phải đánh nữa! Mặc dù sau này có thể chúng ta không dấn thân vào ngành giáo dục, nhưng chúng ta không thể nhận lấy đống nước bẩn kia được.”
Ôn Noãn rất cảm động.
Từ khi trong nhà xảy ra chuyện đến giờ, Bạch Vi vẫn luôn bên cạnh cô, cô khẽ nói: “Cám ơn cậu, Bạch Vi.”
Bạch Vi bên kia cắn điếu thuốc, ho nhẹ: “Đừng có nói mấy câu buồn nôn như vậy! Bảo bối, đợi cậu giàu có thành phú bà cũng đừng quên tớ!”
Ôn Noãn khẽ cười.
Cúp điện thoại, cô nhớ đến Hoắc Minh đã cho cô leo cây.
Ôn Mạn cắn môi cầm điện thoại, đặt cho Hoắc Minh một đống đồ ăn bồi bổ tráng dương. Làm xong chuyện xấu, tâm trạng cô rất tốt, lăn lộn mấy vòng trên giường.
Cô chẳng làm gì mà chỉ đợi luật sư Hoắc phản ứng lại.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Hoắc Minh nhắn Zalo cho cô.
“Buổi tối tôi sẽ cho em biết tôi có cần mấy thứ này hay không!”
Ôn Noãn cầm điện thoại mà đỏ cả mặt.
Cô nhẹ nhàng gõ mấy chữ.
“Thế thì phóng tới đi!”
Gửi xong cô cũng không quan tâm gì nữa, ăn mấy món rồi bắt đầu tắm bồn tẩy tế bào chết, gội đầu đắp mặt nạ… Ôn Noãn cảm thấy đời này của mình chưa từng làm long trọng đến vậy bao giờ.