Chương 141
Cô cúp điện thoại, nhịn không được lại chạm vào cây đàn dương cầm, lúc này Ôn Noãn đang đắm chìm trong niềm vui lớn trong đời nhưng chưa từng nghĩ tới, giờ anh tặng cô dương cầm, đợi đến lúc cô phải rời đi thì mang theo thế nào đây?
Tình cảm của cô rất đơn thuần, cô quên rằng kiểu chiều chuộng cực độ này là cách một người đàn ông có địa vị nuôi một người phụ nữ, khi thích thì chiều chuộng lên tận trời xanh, đến lúc chán rồi thì dứt ra rất dứt khoát.
Đến cuối cùng người ở lại chỉ là kẻ bị chiều hư.
Thím đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bà ấy vui vẻ nói: “Hôm nay cô Ôn ăn món Tây nhé, nghe người lắp đặt nói cây đàn này tên là anh Ba Louis gì đó, nếu đã là đồ của người nước ngoài thì ăn sáng món nước ngoài mới thích hợp.”
Ôn Noãn bật cười.
Cô chạm vào lớp sơn đen bóng của cây đàn dương cầm, thì thầm: “Là vua Louis II.”
Thím bật cười lớn: “Xem tôi dốt không nào”.
Ôn Noãn trở về phòng ngủ, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng, thím đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Phải rồi! Mới sáng sớm thì cô Lê đã đưa danh thiếp đến, nói muốn hẹn gặp mặt, mời cô dùng bữa.”
Cô Lê?
Ôn Noãn đoán chắc là giám đốc Lê của Trung tâm âm nhạc, trước đây giám đốc Lê đã quan tâm chăm sóc cô rất nhiều, Ôn Noãn không thể từ chối lời mời của cô ấy.
Ôn Noãn gọi điện thoại trả lời.
Trong điện thoại, giám đốc Lê không nói nhiều, chỉ cười: “Là chuyện tốt, buổi trưa chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”
Ôn Noãn có chút tò mò!
Thấy còn hai ba tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, Ôn Noãn dứt khoát đi đo kích thước tấm rèm che cửa sổ sát đất trong phòng khách, còn chụp ảnh căn hộ, quyết định buổi chiều đến cửa hàng nội thất.
Buổi trưa, cô gặp giám đốc Lê ở một tiệm cá nướng, giám đốc Lê là người miền Nam thích ăn cay, Ôn Noãn cũng ăn chung, chẳng mấy chốc mặt cô đã đỏ cả lên.
Khi ăn gần xong, giám đốc Lê mới bắt đầu nói vào chủ đề chính.
“Chắc em đã biết, Đinh Tranh đã bị tập thể phụ huynh học sinh tẩy chay rồi.”
Ôn Noãn sửng sốt.
Cô bất giác nói: “Sao lại thế được? Mấy ngày trước em còn thấy cô ta rất thân với những phụ huynh đó, hình như còn rất được yêu thích.”
Giám đốc Lê cười đầy ẩn ý.
Cô ấy nói: “Ôn Noãn, em thật sự không biết hay giả vờ không biết thế?”
Mặt Ôn Noãn nghiêm túc, ngập ngừng hỏi: “Có liên quan đến em sao?”
Giám đốc Lê cũng không vòng vo với cô nữa mà nói thẳng: “Phải nói là có liên quan đến luật sư Hoắc nổi tiếng, anh ta đi cùng em đến tham dự buổi họp lớp, hiệu quả giống như bom nguyên tử vậy! Ôn Noãn… những bậc phụ huynh đó đều là những kẻ có đầu óc biết tính toán, bây giờ họ đều muốn thông qua em để lấy lòng Hoắc Minh.”
Cô ấy nhún vai: “Họ đang làm ầm ĩ đòi thay thế Đinh Tranh, muốn mời em về dạy con của họ.”
Tình người mỏng manh, Ôn Noãn cười nhạt.