HOẮC TỔNG TRUY THÊ

Chương 156

Cô ấy lấy lòng: “Ôn Noãn, cô làm đi, tôi chắc chắn sẽ ăn hết.”

Ôn Noãn cười nhẹ, đi vào phòng bếp.

Hoắc Minh đặt ly xuống đuổi theo.

Anh khóa cửa lại, Ôn Noãn vừa mở tủ lạnh tìm nguyên liệu để nấu đã bị anh đè vào tủ lạnh.

“Sao vậy?” Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi.

Hoắc Minh nhìn cô từ trên cao, bỗng nhiên cúi thấp đầu gần cổ cô, giọng khàn khàn: “Thay đồ lại đổi thành dáng vẻ thế này, nhìn thật nhỏ bé.”

Chóp mũi anh mang theo hơi thở ấm áp, Ôn Noãn hơi ngứa, cô chống tay lên vai anh đẩy nhẹ: “Bên ngoài có khách, anh tiếp một lát.”

Hoắc Minh cắn nhẹ lên chóp mũi cô.

Khách gì chứ, rõ ràng là tình địch!

Ôn Noãn bị anh quấn lấy, không còn cách nào khác, cô đành ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên khóe môi của anh.

“Vậy hôn một chút.”

Hoắc Minh quá đẹp mắt, cô rất dễ rung động.

Mặt Ôn Noãn đỏ lên…

Trên xe, Hoắc Minh đã bị trêu chọc đến mức không nhịn được, bây giờ cơ thể mềm mại thơm ngát trong lồng ngực sao có thể nhịn, anh nắm lấy eo cô, khàn giọng dụ dỗ: “Lại hôn thêm vài lần nữa.”

Anh đưa tay ôm cô đặt trên bồn rửa chén, nắm chặt gáy cô rồi hôn lên.

Hoắc Minh động tình, đổi nhiều góc độ hôn cô, nhưng vẫn cảm thấy không đủ… Lúc này anh vô cùng căm ghét đôi vợ chồng sắp cưới trong phòng khách kia!

Ôn Noãn còn chút lý trí, cô xấu hổ nói: “Anh vào đây lâu rồi, mau ra đi.”

Hoắc Minh nhìn cô, nơi khóe mắt có bóng dáng người đàn ông phong lưu thành thục. Anh hỏi cô: “Tôi thế này làm sao ra ngoài? Ôn Noãn em nói tôi biết đi?”

Ôn Noãn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Anh cứ bảo anh đi tắm, đi nhanh chút, sẽ không bị phát hiện.”

Hoắc Minh cười như không cười.

“Em nhẫn tâm nhìn tôi chịu tủi như vậy sao?”

Ôn Noãn không thể buông ra, cô thấy được anh đang rất muốn…

Cô đang định động viên anh, cửa phòng bếp bị mở ra, Cố Trường Khanh đi vào.

Lúc hắn vào, Ôn Noãn và Hoắc Minh vẫn đang ôm nhau, vẻ mặt Ôn Noãn như đang chìm trong dục vọng, Hoắc Minh cũng chẳng khá hơn là bao…

Trường hợp như vậy, lần đầu Cố Trường Khanh gặp phải.

Máu trong cơ thể hắn như đông cứng lại!

Hắn nhìn người phụ nữ vốn thuộc về hắn đang nóng lòng hôn môi cùng người đàn ông khác trong phòng bếp, nếu trong nhà không có khách, có lẽ bọn họ sẽ hứng lên làm ngay tại chỗ!

Lòng Cố Trường Khanh như trời đông giá rét nhưng vẻ mặt hắn lại ấm áp như gió xuân: “Anh chị dâu thật mặn nồng! Em đến lấy bình nước đá.”

Hắn lấy hai bình nước đá từ trong tủ lạnh, lắc nhẹ.

Bầu không khí rất kỳ lạ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi