HOẮC TỔNG TRUY THÊ

Chương 163

Kiều Cảnh Niên nắm lấy micro, nhìn Ôn Noãn với ánh mắt ôn hòa, giải thích: “Người này tôi biết, là một người cháu khá quen, nếu có thể, tôi cũng muốn coi cô ấy như con gái mình.”

Ông nho nhã và lịch lãm.

Ôn Noãn rất khó mà không sinh cảm tình, trong lòng cô còn có sự tiếc nuối, có lẽ cả đời này cô sẽ không biết được cha ruột mình là ai…

Bước ra khỏi nhà hát lớn.

Ôn Noãn vẫn còn có chút tiếc nuối…

Khương Sinh kéo kéo tay cô: “Cô giáo Ôn, em đói.”

Ôn Noãn biết một nhà hàng Ý ngon chỉ cách đây một ngã tư nên cô dẫn Khương Sinh đến đó.

Khương Sinh chỉ mới mười bốn tuổi, rất ít khi có cơ hội như vậy nên cô ấy rất vui vẻ.

Ôn Noãn dẫn cô ấy đến đó, nhưng vừa bước vào nhà hàng, cô vô tình đụng phải người bên gối của cô nói phải tăng ca tối nay.

Hoắc Minh!

Anh đang ăn tối với một người phụ nữ rất chững chạc và thanh lịch, Ôn Noãn đã từng gặp cô gái này trước đây, lần đó Hoắc Minh cũng dùng bữa tối với cô gái này tại nhà hàng nơi cô chơi piano.

Mối quan hệ của họ…

Ôn Noãn không thể không nghĩ nhiều!

Hoắc Minh nói tối nay anh phải làm tăng ca, hóa ra là tăng ca như vậy.

Trên bàn ăn quả thực có một ít tài liệu đặt trên đó, chúng được đặt ngay ngắn và bị bỏ quên ở một bên.

Lúc này, Hoắc Minh đang cầm ly rượu Brandi, trên môi nở nụ cười quyến rũ, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Người phụ nữ cũng vậy.

Giọng nói của cô ta rất dịu dàng và quyến rũ: “Minh, tôi rất mong chờ lần hợp tác tiếp theo của chúng ta.”

Hoắc Minh bất giác nhíu mày.

Người phụ nữ là góa phụ của một doanh nhân giàu có ở Hồng Kông, chồng cô ta đột ngột qua đời, để lại tài sản thừa kế hàng trăm tỷ, Hoắc Minh đã giúp cô ta thắng vụ kiện… Mối quan hệ của bọn họ chưa thân thiết đến mức cô ta có thể gọi anh là “Minh”.

Hoắc Minh vừa định nói chuyện thì anh nhìn thấy Ôn Noãn.

Bên cạnh Ôn Noãn là cô bé mà anh quen biết, con gái út của Khương Minh, Khương Sinh.

Ôn Noãn và Khương Sinh cùng đi nghe buổi hòa nhạc?

Có lẽ là vì thấy anh đang thất thần, người phụ nữ lại huých nhẹ anh một cái: “Minh?”

Hoắc Minh khẽ gật đầu: “Chờ một chút!”

Anh đứng dậy đi về phía bàn của Ôn Noãn, anh ngồi cạnh Ôn Noãn, thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến đây ăn cơm?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi