HOẮC TỔNG TRUY THÊ

Chương 166

Khương Duệ bình tĩnh nói: “Đừng khách sáo, chỉ cần khiến cho Khương Sinh vui vẻ là được.”

Cậu ta cũng sờ đầu nhỏ của Khương Sinh.

Phía trên còn vương lại hơi ấm từ đầu ngón tay của Ôn Noãn, Khương Duệ hơi nheo mắt lại, hệt như biến thái mà hưởng thụ…

Hoắc Minh liếc cậu ta một cái, đứng dậy cầm áo khoác đi thẳng ra thanh toán.

Ôn Noãn không tranh với anh, cho anh đủ thể diện.

Ngồi vào xe, Hoắc Minh đặt hai tay lên vô lăng, thản nhiên hỏi cô: “Sao em lại đi xem hòa nhạc với Khương Sinh? Nói chuyện với trẻ con thì có gì vui chứ?”

Ôn Noãn nghe được ý của anh, chỉ là anh không muốn cô kết giao với Khương Duệ mà thôi.

Hoắc Minh đối với cô rất tốt, cô đáp lại anh là điều đương nhiên, nhưng nếu cái giá phải trả cho việc thích anh và ở bên cạnh anh là khiến bạn bè cô tổn thương thì Ôn Noãn cô không sẵn lòng.

Giọng cô rất nhẹ nhàng: “Hoắc Minh, anh có thể hẹn hò ăn tối với khách hàng nữ của mình, tôi cũng có thể ăn tối với học trò của mình, mà Khương Duệ là anh trai của Khương Sinh!

Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh cảm nhận được một mặt khác của cô.

Trong giây lát, anh hơi giật mình.

Ôn Noãn cũng cảm thấy khó chịu.

Sau khi cô hẹn hò với Hoắc Minh, anh đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô quên mất mối quan hệ thỏa thuận giữa họ.

Anh nói anh tan ca cô hiểu được, nhưng cô cũng biết loại tăng ca như tối nay anh toàn toàn có thể sắp xếp vào thời gian khác, anh cho cô leo cây cũng bởi vì cô không đáng để anh coi trọng, Ôn Noãn cô cũng chỉ là người phụ nữ lên giường với anh mà thôi!

Còn xa hơn thế nữa, tất nhiên là không rồi!

Một việc nhỏ vô nghĩa như vậy đã khiến Ôn Noãn tỉnh ra!

Bây giờ cô mới hiểu, đêm đó khi cô hỏi anh có muốn kể cho Hoắc Minh Châu nghe chuyện quá khứ của cô với Cố Trường Thanh hay không, Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Không cần thiết!”

Đúng vậy, thực sự không cần thiết!

Bởi vì cô, Ôn Noãn, căn bản không nằm trong kế hoạch cuộc đời anh, bọn họ chỉ là một đoạn nhân duyên chơi đùa mà thôi, lúc chán thì tan, chỉ có cô đề cao chính mình!

Ôn Noãn thật ngưỡng mộ bản thân, từ đầu đến cuối cô không hề mất bình tĩnh.

Hoắc Minh yên lặng nghe.

Ôn Noãn nói có lý, anh cũng đồng ý, nhưng trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Im lặng thật lâu.

Hoắc Minh lặng lẽ nói: “Được rồi! Là tôi đã vượt quá giới hạn!”

Anh đạp nhẹ chân ga, khởi động xe.

Trên đường đi, trong xe im lặng đến đáng sợ, không ai có ý định mở lời trước…

Sau khi trở về căn hộ, Hoắc Minh bước vào phòng sách.

Thực ra anh không có việc gì để làm, anh chỉ muốn ở một mình mà thôi.

Lúc yên tĩnh, trong đầu anh tràn ngập hai câu nói của Khương Duệ.

[Anh Minh, em nghiêm túc đấy! Nếu anh không thật tâm muốn Ôn Noãn, hãy nhường cô ấy cho em. 】

[ Em thật lòng! 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi