Chương 188
Bom nguyên tử trong cuộc đời Hoắc Minh đã quay lại…
Ôn Noãn không nghĩ quá nhiều.
Cô hẹn gặp chị Lê trong một quán cà phê, khi chị Lê hấp tấp đi vào, vừa tháo kính ra, cô ấy nói: “Hôm nay trời nóng quá …”
Cô ấy uống một ngụm cà phê đá.
“Thật đã khát!” Chị Lê ngả người ra sau, nói với Ôn Noãn về những phiền toái khi thuê nhà.
Ôn Noãn đẩy một bản hợp đồng đến trước mặt cô ấy.
“Em nghĩ cái này so với ly cà phê đá còn giải cơn khát hơn.”
Chị Lê cầm lên, có vẻ hoài nghi, nhưng khi nhìn thấy nội dung, cô ấy kinh ngạc.
Thật không tin được!
Có chuyện tốt như vậy sao?
Tòa nhà văn phòng cao cấp 400 mét vuông, hoàn toàn mới, chỉ năm trăm nghìn một năm?
Chị Lê nhìn kỹ càng, dùng sức ôm hôn Ôn Noãn: “Ôn Noãn, em chính là mẹ ruột của chị!…Để có được bản hợp đồng này chắc phải tốn rất nhiều công sức nhỉ?”
Chị Lê còn độc thân nhưng điều đó không ngăn cản cô ấy mường tượng ra câu chuyện người lớn mười ngàn chữ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh.
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy kích thích!
Ôn Noãn không được tự nhiên, vén tóc nói: “Thật ra cũng không khó, là anh ấy chủ động đưa cho em.”
Chị Lê rất hài lòng.
Cô ấy nói: “Phụ nữ phải có tính toán cho riêng mình. Em đã theo người ta không rõ ràng cũng chẳng có cam kết gì thì ít nhất anh ta cũng phải đưa em món gì đó cho ra hồn … Được rồi, chị Lê cảm ơn em.”
Chị Lê là người thẳng thắn, sau khi cân nhắc một chút, đã đề nghị tăng cổ phần của Ôn Noãn lên 40%.
Ôn Noãn cảm thấy đó là một đề nghị công bằng.
Hai người vui vẻ uống cà phê và nói chút chuyện phiếm.
Giám đốc Lê là người có chút tin tức ngầm, cô ấy biết Ôn Noãn và Bạch Vi có mối quan hệ tốt nên không khỏi nhắc nhở vài câu: “Gần đây Bạch Vi xảy ra chuyện gì thế? Nghe nói chồng cô ấy đã hối cải, muốn hoàn lương rồi mà nhỉ? Thế sao tối qua chị lại thấy hắn và Đinh Tranh thuê phòng ở khách sạn vậy?”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Cô hơi thất thần, chậm rãi khuấy cà phê nói: “Có lẽ Bạch Vi không biết.”
Chị Lê không phải là người trong cuộc, cũng không thể nói quá nhiều, chỉ nói úp mở rồi cho qua.
Nhưng Ôn Noãn lại để tâm.
Lúc ngồi trên xe, cô gọi điện cho Bạch Vi, không ngờ cô ấy không đợi cô nói, Bạch Vi đã chủ động: “Ôn Noãn, cậu muốn hỏi chuyện của Diêu Tử An và Đinh Tranh phải không?”
Ôn Noãn không thể nói thẳng, cô chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Giọng Bạch Vi trở nên căng thẳng, thậm chí run lên.
Cô ấy nói: “Tớ không còn cách nào khác, tớ biết rõ anh ta là một người tồi, không thể thay đổi, nhưng tớ yêu anh ta… Hơn nữa mấy năm qua, gia đình tớ cũng sống nhờ vào anh ta, Ôn Noãn tớ biết cậu khinh thường tớ, nhưng… nhưng đừng khuyên tớ ly hôn, tớ không thể rời xa, tớ không thể sống thiếu anh ta! Chỉ cần anh ta không dẫn người về nhà làm loạn… Tớ sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không biết.”
Nếu cô ấy đã nói đến bước này thì Ôn Noãn thật sự không thể khuyên bảo nữa.
Nhưng Bạch Vi là người bạn tốt nhất của cô, cô không thể ngồi yên mà nhìn.