Chương 193
Dáng vẻ trầm luân lấy lòng anh khiến anh càng thêm động tình đến mức không thể kiềm chế, trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng động, rất mập mờ.
Kiều Cảnh Niên là người từng trải, chỉ cần suy đoán một chút là biết.
Ông ho nhẹ một tiếng: “Hoắc Minh, đã muộn rồi chú không làm phiền cháu nữa.”
Cúp điện thoại.
Ông thực sự nhớ tới cô con gái chưa gặp mặt đó, trong lòng thầm nghĩ, nếu đó thực sự là con gái thì tuyệt đối đừng bao giờ tìm một người như Hoắc Minh, người như anh tài giỏi thì không thể chối cãi, nhưng cũng quá coi trọng nhu cầu thể xác.
Nói chuyện với người lớn mà không chờ đến lúc nói xong hẵng làm!
Đây còn không phải xem chuyện đó như ba bữa một ngày hay sao!
Không được!
Người như Hoắc Minh, tuyệt đối không được!
Ông lại cười khổ, trong biển người rộng lớn, ông không thể tìm thấy đứa nhỏ đó, tại sao lại nghĩ đến con bé và Hoắc Minh yêu nhau chứ, bạn gái hiện tại của Hoắc Minh là cô Ôn, trông khá hợp đôi…
…
Ở phía này, Hoắc Minh vứt điện thoại đi.
Suốt cả một đêm, anh thật sự tân hứng…
Ôn Noãn thừa nhận, chính mình cũng đã bị mê hoặc.
Bọn họ nồng thắm, cuộc sống mấy ngày qua đều rất phóng túng, ban ngày đi làm, ban đêm trở về trừ ăn cơm tắm rửa thì chính là ôm hôn, sau đó phát sinh quan hệ một cách tự nhiên…
Hoắc Minh có ngoại hình xuất sắc, trong chuyện ấy cũng rất hiểu phụ nữ, cô không thể không bị ảnh hưởng.
Tối thứ bảy, họ lại ‘làm’ vài lần.
Hoắc Minh tựa vào đầu giường nghỉ ngơi, theo thói quen lấy một điếu thuốc.
Ôn Noãn thích nhất là nhìn anh hút thuốc, hai má lõm sâu, rất nam tính.
Điện thoại của Hoắc Minh vang lên hai tiếng.
Anh đi lấy, vừa hút thuốc và nhìn.
Sau khi tắm, Ôn Noãn thoa sản phẩm chăm sóc da, nhẹ nhàng hỏi: “Giờ này còn có công việc à?”
Hoắc Minh nhạt nhẽo cười: “Không phải! Là chú Kiều…chú ấy muốn tìm đứa con thất lạc, tuần này chú Kiều đi làm xét nghiệm DNA, nếu đứa trẻ đó cũng làm xét nghiệm thì có thể so sánh.”
Ôn Noãn giật mình một chút.
Kho dữ liệu DNA…
Nếu cô cũng tham gia kho dữ liệu DNA, liệu có cơ hội tìm thấy cha ruột mình không?
“Đang suy nghĩ gì?”
Hoắc Minh vỗ chỗ bên cạnh, lúc Ôn Noãn đi tới liền ôm hôn cô, giọng nói rất gợi cảm: “Em có thích trang sức và quần áo hôm nay gửi đến không?”
Ôn Noãn đương nhiên thích, không có phụ nữ nào không thích châu báu trang sức cả.
Nhưng những thứ đó, cho dù Ôn Noãn không am hiểu thị trường cũng có thể đoán được giá thấp nhất cũng phải hai mươi triệu, cô dựa vào vai anh nói lời thật: “Đắt quá… Hoắc Minh, tôi không dám nhận.”