HOÀI DƯƠNG NĂM ẤY CÓ NGƯỜI NHỚ MONG

Đầu tháng năm, Lãng Tà hầu Lâm Ân Diễm dẫn binh đến biên giới Sở quốc, cả Sở quốc hoang mang lo sợ, Sở vương phái sứ giả đến tiếp đón Lãng Tà hầu, chất vấn ý đồ của triều đình Trường An, đồng thời khẩn trương điều động quân đội trong nước.

Ta không biết câu trả lời của Lâm Ân Diễm là gì, nhưng ta đoán được.

Lâm Ân Diễm biết ta ở Chúc Tế.

… Hắn đến bắt ta về.

Nhưng hắn biết bằng cách nào?

Sau khi ta nói với A Kiều, nàng hoảng hốt nói: "A tỷ, vậy chúng ta đổi chỗ khác được không? Quân hầu mà tìm được chúng ta chắc chắn sẽ nổi giận, A tỷ sẽ chịu khổ đấy."

Ta lắc đầu, mệt mỏi nói: "Có người đang theo dõi chúng ta, đi đâu cũng vô ích. Có lẽ hắn ta vẫn luôn biết ta ở đây, chỉ là vì không muốn kinh động đến ta, nên mới nhẫn nhịn lâu như vậy. Mang quân đến chứ không phải tự mình đến, là bởi vì hắn biết bên cạnh ta có người bảo vệ, biết không thể cưỡng ép mang ta đi, nên mới phải dùng cách này để ép ta đi cùng hắn."

Nếu nói như vậy, thì việc Lâm Ân Diễm hưu ta rồi lập Khang Dương làm chính thất, chỉ đơn thuần là để chọc tức ta hoặc khiến ta ghê tởm, hoặc là hắn ta nghĩ rằng làm như vậy, ta sẽ phẫn nộ mà tự mình nhảy ra. Chỉ là ta đã không làm vậy, nên cuối cùng hắn ta mới mang quân đến Sở quốc.

Hoàng đế vậy mà cũng mặc kệ hắn phát điên như vậy.

Ta thở dài, lẩm bẩm nói: "A Kiều, ngươi nói xem, lần này trở về, chờ đợi ta sẽ là gì? Ta dùng mê hương đánh ngất hắn rồi bỏ trốn, còn tự mình bỏ đi đứa con củahắn , Lâm Ân Diễm chắc chắn sẽ càng phát điên hơn.”



“Nhưng tại sao, hắn nhất định phải ép ta như vậy? Tại sao không thể để mọi thứ kết thúc như thế này, tại sao phải dây dưa đến mức này..."

A Kiều hít hít mũi, ánh mắt kiên định nói: "A tỷ, tỷ hãy giả làm nô tỳ, để ảnh vệ đưa tỷ đi, nô tỳ sẽ thay tỷ cản Quân hầu lại."


Ta lắc đầu: "Thôi, A Kiều, chuyện giữa ta và hắn không nên liên lụy đến ngươi. Nếu ngươi không muốn về Trường An, thì cứ ở lại đây đi, đỡ phải để Trường An kia làm khó dễ ngươi."

A Kiều nghiến răng nói: "A tỷ về nô tỳ cũng về, nô tỳ tuyệt đối sẽ không để A tỷ một mình chịu khổ."

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: "May mà Bệ hạ đã phái ngươi đến bên cạnh ta, hiện tại ta cũng không tính là cô độc một mình, vẫn còn người thân ở bên. Về sau cho dù... ta cũng sẽ không cảm thấy quá cô đơn, hoặc quá sợ hãi nữa."

A Kiều mở to mắt, hỏi ta có ý gì, ta cười cười không trả lời.

Ta nghĩ, đã Lâm Ân Diễm cứ nhất quyết ép ta như vậy, vậy thì để ta đến chấm dứt tất cả đi. Về Trường An cũng tốt, còn có thể ở gần gia gia mẫu thân và ca ca hơn một chút, đỡ phải ở nơi đất khách quê người lại không thể lá rụng về cội.

Ta nghĩ ngợi một hồi, quyết định chủ động viết một phong thư, sai ảnh vệ đưa đến doanh trại quân Trường An ở biên giới Sở quốc.

"Diễm Lang:

Đứa bé ta đã bỏ rồi. Ngươi biết vì sao ta không muốn giữ lại đứa bé này, ta cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với ngươi về chuyện này nữa. Nếu ngươi không muốn ta càng thêm khó xử, thì hãy quên chuyện này đi.



Nghe nói Khang Dương đã được ngươi lập làm chính thất, còn đang mang thai con của ngươi, nàng ta chắc hẳn rất vui mừng. Ngươi xem, ngoài ta ra, vẫn luôn có người cam tâm tình nguyện chịu đựng nỗi đau sinh nở vì ngươi, ngươi hà tất phải bắt ta làm vậy chứ.

Còn chưa chúc mừng ngươi phong hầu bái tướng, ngươi đã từng nói với ta rằng nguyện vọng lớn nhất của ngươi chính là quyền cao chức trọng, lưu danh sử sách, hiện tại xem như đã đạt thành rồi. Chỉ tiếc là bên cạnh ngươi lại có ta, e rằng sử sách sẽ có vết nhơ. Ngươi không nên dây dưa nhiều như vậy với ta, một đứa con gái của phản thần, còn vì ta mà điều động quân đội. Được Quân hầu coi trọng như vậy, ta thật sự vô cùng hoang mang.

Ta biết ngươi muốn đưa ta đi, không cần kinh động đến người khác, ta đang ở đây chờ ngươi."

14

Ta cứ như vậy lặng lẽ chờ Lâm Ân Diễm đến tận cửa ở Chúc Tế, mà quả nhiên hắn cũng không để ta đợi quá lâu.

Lãng Tà Hầu sau khi thương lượng với Sở Vương đã cam đoan sẽ lui binh về sau một trăm dặm, yêu cầu là được dẫn một đội nhỏ vào Sở quốc tìm phu nhân của mình đã mất tích, Sở Vương miễn cưỡng đồng ý.

Vì vậy, mấy ngày sau, Lâm Ân Diễm dẫn theo một đội quân hơn trăm người tiến vào Chúc Tế. Phía trước có hai vị quan viên Sở quốc dẫn đường, phía sau có quân đội Sở quốc áp trận, rõ ràng là đang đề phòng hắn, Sở Vương hiển nhiên không tin Lâm Ân Diễm thật sự chỉ là muốn tìm người, hà tất phải làm vậy? Vì một nữ nhân mà hưng binh động chúng.

Ai mà ngờ được Lâm Ân Diễm đã phát điên rồi chứ.

Hắn mang quân xông vào phủ đệ của ta, tiểu viện nho nhỏ trong nháy mắt đã bị binh lính lấp đầy. Người của Sở quốc thì canh giữ ở ngoài sân, đứng từ xa nhìn chúng ta, không hề đến gần.

Ta dựa vào trường kỷ, uể oải nói: "Ta muốn ngươi tự mình đến, ngươi vẫn cứ mang theo quân đội, Quân hầu không yên tâm về ta đến vậy sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi