HOÀI DƯƠNG NĂM ẤY CÓ NGƯỜI NHỚ MONG

Ta mơ hồ nói: "Tên khốn... đồ súc sinh... buông ta ra..."

Hắn lùi lại vài bước, cười âm trầm: "Ta không chỉ không buông, ta còn muốn bây giờ cho nàng nhớ lại, trước kia ta đã từng đối xử với nàng tàn nhẫn thế nào."

Đồng tử ta co rút lại.

Lúc hắn đưa tay định xé quần áo ta, A Kiều liền nhào tới chắn trước mặt ta, giọng nói nghẹn ngào: "Quân hầu, thân thể A tỷ không chịu nổi... Ngài sao có thể làm nhục tỷ ấy như vậy!"

A Kiều dùng sức đẩy Lâm Ân Diễm ra, rồi ôm lấy ta. Nàng cười với ta một cái, nói: "A tỷ, đừng sợ, muội sẽ bảo vệ tỷ."

A Kiều ngốc nghếch này, trong mắt còn đọng nước mắt, chỉ mấy hành động phạm thượng này đã dọa nàng sợ đến vậy rồi, còn nói gì đến chuyện bảo vệ ta.

Ta bất lực cười, ánh mắt trống rỗng xuyên qua nàng, rơi vào Lâm Ân Diễm đang đứng phía sau với vẻ mặt âm tình bất định, vừa định mở miệng nói gì đó thì bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, khuôn mặt A Kiều cũng trở nên mơ hồ.

A Kiều hoảng hốt gọi ta: "A tỷ!"

Trước khi ngất đi, ta còn đang nghĩ, nhận một muội muội thật tốt.

Lần nữa tỉnh lại, đã ở trên chiếc xe ngựa đang lắc lư.

Lâm Ân Diễm thật sự là một khắc cũng không muốn trì hoãn.

A Kiều vừa thấy ta động đậy liền lập tức nhào tới, lo lắng hỏi: "A tỷ thấy thế nào rồi?"



Ta cười cười: "Yên tâm, tạm thời chưa c.h.ế.t được."

Hốc mắt A Kiều vẫn còn đỏ hoe, nghe vậy liền khẽ nức nở một tiếng: "A tỷ sẽ không chết. Quân hầu... Quân hầu tuy rằng ở Chúc Tế đối xử với A tỷ không tốt, nhưng ngài ấy đã tự tay sắp xếp xe ngựa, còn cho tỷ uống thuốc. Ngài ấy sẽ không bạc đãi A tỷ đâu."

Ta khẽ cười: "Không bạc đãi? Hắn đã hưu ta, còn muốn đưa ta về, ta dùng thân phận gì để ở bên cạnh hắn? Ta mất tích nửa năm, Bệ hạ tất nhiên sẽ hỏi tội, hắn cũng không phải không biết, nhưng hắn vẫn cố chấp như vậy. Nếu đây gọi là không bạc đãi, vậy ta thà rằng hắn bạc đãi ta."

"Nhưng Quân hầu thật sự quan tâm A tỷ" A Kiều nói khó khăn, "Vì sao lại muốn hành hạ A tỷ như vậy?"

"Bởi vì hắn điên rồi, ai mà biết được."

Trên đường về Trường An, thân thể ta vốn đã hồi phục được chút ít lại lần nữa chuyển biến xấu, mỗi ngày khi đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, lang trung đều sẽ sắc thuốc rồi bưng vào trong xe cho ta, Lâm Ân Diễm ngược lại không hề lộ diện.

Nhưng sau nửa tháng, ta vẫn không chịu nổi, bởi vì sốt cao mà hôn mê lần nữa. Trong cơn mê man, có người đắp chăn cho ta, lau mặt mũi còn kiên nhẫn đút thuốc cho ta, ta mơ hồ nói: "A Kiều, nóng."

Chiếc thìa đưa đến bên miệng ta khựng lại, rồi lại rút về. Lần nữa đưa vào miệng ta, nhiệt độ đã vừa phải hơn rất nhiều, ta ngoan ngoãn há miệng nuốt xuống.

Không ngoan ngoãn uống thuốc, A Kiều lại khóc, phải chiều theo nàng ấy.

15

Mở mắt ra quả nhiên là A Kiều đang ngồi bên giường.

Không có cảm giác lắc lư, ta đang nghỉ ngơi ở trạm dịch. Lâm Ân Diễm vậy mà chịu thả chậm bước chân để ta nghỉ ngơi tử tế ở trạm dịch? Chứng điên giảm bớt rồi?

A Kiều nói ta đã hôn mê bốn ngày, lang trung thậm chí còn nói việc ta có thể tỉnh lại hay không chỉ có thể trông chờ vào thiên mệnh, suýt chút nữa đã bị Lâm Ân Diễm ném lên núi cho sói ăn.



Ta ho khan vài tiếng, nhẹ giọng nói: "Đỡ ta dậy, muốn ra ngoài phơi nắng."

A Kiều cẩn thận dìu ta xuống giường, ngồi xuống bên cửa sổ, rồi mở cửa sổ ra. Ta nheo mắt cảm nhận nhiệt độ của ánh nắng mặt trời, bảo A Kiều rót cho ta chén nước.

A Kiều nửa ngày không trả lời, ta khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Ân Diễm bưng khay trà lặng lẽ đứng cách ta không xa, còn A Kiều thì đã biến mất.

Sắc mặt hắn không tốt lắm, quầng thâm dưới mắt, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng thần sắc lại không giống như lúc ở Chúc Tế nữa, không còn vẻ hung dữ, mà mang theo chút ôn hòa dè dặt.

"Ta bảo nàng ấy ra ngoài nghỉ ngơi rồi." Lâm Ân Diễm nói, "Nàng ấy đã trông nom nàng mấy ngày nay rồi."

Ta quay mặt lại, bình tĩnh nói: "Đa tạ Quân hầu thương xót A Kiều."

Lâm Ân Diễm đặt khay trà lên bàn nhỏ dưới cửa sổ, trên đó bày một bát yến sào trong suốt. Hắn nói: "Ăn chút gì đi, nàng mấy ngày nay không ăn gì, thân thể không chịu nổi đâu."

Ta thản nhiên nói: "Bây giờ Quân hầu biết đau lòng ta rồi? Lúc trước định cưỡng bức ta sao không biết thương hoa tiếc ngọc một chút?"

Trên mặt Lâm Ân Diễm hiện lên vẻ đau khổ: "A Ninh, là ta sai, ta không biết thân thể nàng đã yếu đến mức này. A Kiều nói nàng đã uống thuốc phá thai, kỳ thực nếu nàng không muốn đứa bé này, chúng ta sinh nó ra rồi vứt bỏ cũng được, dù sao cũng tốt hơn là nàng tự hành hạ mình."

Ta nhẹ giọng nói: "Ta không muốn sinh con cho ngươi."

Lâm Ân Diễm nhất thời không trả lời, ta tưởng hắn tức giận, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy hắn bưng bát yến sào nhẹ nhàng thổi nguội, sau đó múc một thìa đưa đến bên môi ta, dịu dàng nói: "Há miệng."

Ta nhất thời ngẩn người. Có lẽ là do một trận ốm nặng, khiến trái tim ta cũng trở nên yếu đuối theo thân thể, cũng có lẽ là đã quá lâu quá lâu rồi không thấy được sự quan tâm chân thành, không hề che giấu trên mặt Lâm Ân Diễm, ta vậy mà thấy khóe mắt hơi cay cay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi