HOÀI NAM CÓ CHỈ

Hắn ôm lấy vai ta, không cho phân trần mà ấn về.

Ta chịu sự phát lực bức hiếp âm thần ở trong tay hắn, im lặng đi theo hắn, đi về trong Các.

Bếp lò trong cung đốt than củi, có chút thanh hương dễ ngửi.

Hắn buông ta ra, ngồi xuống bên bếp lò, dựa nghiêng ra, tay đặt trên bếp lò sưởi ấm.

Hắn chắc là thật sự lạnh, rất lạnh rất lạnh.

Ta đứng cách hắn một khoảng dài.

Hắn đã được sưởi ấm đầy đủ, nhàn nhạt mà khảy hộp cờ đặt trên bàn ra, dùng bộ dáng lơ đãng, đột nhiên thay đổi đề tài nói:

“Hiện giờ đang thịnh hành phẩm cờ của kỳ thủ, nói lên ưu khuyết. Hôm nay nói về chuyện phẩm cờ với chúng thần, nhất thời hứng khởi, hỏi bọn hắn cờ nghệ của Trẫm ở trong thiên hạ thì xếp hạng mấy.”

“Bọn họ nói như thế nào?”

“Ngươi thử đoán thử xem.”

Ta nghĩ nghĩ, nói: “Tam phẩm.”

Hắn bị dậy lên hứng thú: “Ồ, lời này sao lại nói vậy?”

“Tối cao trong thiên hạ chính là nhất phẩm, đó là để lại cho thánh nhân, cũng không có người được chọn là nhất phẩm, cho nên phẩm cấp cao nhất là nhị phẩm.”

“Ừm.”

“Cờ nghệ tối cao của quốc triều không ai hơn hai người Liễu, Lục, người trong thiên hạ đều biết, vì vậy hai người xếp nhị phẩm. Quan lại không dám đắc tội bệ hạ, lại không thể nịnh nọt lộ liễu, đại khái sẽ tôn bệ hạ là tam phẩm đi.”

Hắn gật đầu: “Chỉ Nô giải đề trên nhân tình, muốn ở giữa như vậy. Cờ nghệ của Trẫm xác thật cũng không cao như bọn họ khen tặng… Chỉ Nô, ngươi giống như rất hiểu nhân tình cố sự.”

“Bệ hạ tán thưởng, Chỉ Nô vọng ngôn.”

Hắn gật gật đầu, mặt ta đoan trang, vươn một bàn tay, ý bảo ta đi đến trước mặt hắn.

Ta cọ tới cọ lui đi đến, hắn nắm tay của ta trong lòng bàn tay, lẳng lặng nhìn cánh tay của ta.

Ta cũng nhìn tay của hắn.

Tay hắn có thể là nơi duy nhất không bị đục khoét, nhỏ dài, trắng nõn.

Khi hắn nhậm quan ở tiền triều, đã xung phong vào quân công, đi qua chiến trường, từng vào sinh ra tử trong khói thuốc súng và chiến hoả, dựa vào công lao sự nghiệp trên chiến trường đổi được địa vị trên triều đình, từng bước nhúng chàm triều chính, nắm giữ quyền lớn, cuối cùng bức hoàng đế tiền triều nhường ngôi vị, hắn không hề tranh luận mà chấp nhận nhường ngôi, sửa lại quốc hiệu, từ đây trở thành một vị quân vương khai quốc.

Kỳ dị chính là, tay hắn lại tinh tế như thế, không có vết sẹo và vết rạn.

Người không biết, sẽ cho rằng đây là một đôi tay văn sĩ dùng để múa bút đánh cờ, đôi tay này bưng rượu hoặc chén trà, đều sẽ rất đẹp.

Mà tay của ta còn tái nhợt hơn so với hắn, móng tay càng gần như trong suốt, nhưng hình dạng lại tương tự.

Đôi tay này gần bằng, ta không thể không cảm thấy, mười bảy năm qua Chiêu Nghi lặp đi lặp lại việc tự thuật thân thế với ta, quan hệ của ta và bệ hạ, không phải hoàn toàn không có căn cứ.

Hắn đang nghĩ một chuyện cùng ta.

Hắn chỉ nhìn tay của ta, giống như cũng đã sáng tỏ tâm tư của ta.

“Nếu ngươi mặc bào phục của Trẫm, mọi người chắc là sẽ nhận lầm ngươi là Trẫm vừa mới lên đế vị hai mươi năm trước.”

Hắn cười nhàn nhạt, khoé mắt có một tia mỏi mệt an nhàn.

“Chỉ Nô thật sự rất giống bệ hạ sao?”

Hắn gật đầu, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Về sau gặp được Quý Tần, dùng hết khả năng rời xa khỏi nàng ta, miễn cho xảy ra việc gì.”

Ta vừa nghe, khí huyết dâng lên, vì sao ta phải trốn tránh nàng ta mà không phải nàng ta nhường ta chứ. Chỉ bằng nàng là phi tần chính thức của hoàng đế, nàng có nhi tử mang huyết mạch chính thống của hoàng đế ư?

Như vậy, đối với hắn mà nói, ta là người như thế nào chứ?

Nhưng ta nhẫn nại, ngồi quỳ ở trước đầu gối của hắn, bình tĩnh mà nói: “Chỉ Nô đồng ý. Nhưng mà trong lòng rất khổ sở, lại có mấy ai biết được. Chỉ nguyện bệ hạ đến thăm Chỉ Nô nhiều chút, bệ hạ có thể đồng ý với Chỉ Nô hay không?”

Ngón tay hắn xẹt qua sợi tóc bên mái của ta, chạm khuyên tai của ta, khuyên tai lay động rất nhỏ.

Gương mặt ta để hắn nhẹ nhàng véo một cái.

“Trẫm đồng ý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi