HOÀI TỔNG ANH TRÁNH RA!


Hoài Cẩm Nam nhận thấy mấy ngày nay Tịnh Dương rất kì lạ, mỗi lần hỏi về Tịnh Kỳ, anh ta đều cố ý hoặc vô tình mà nói đến chuyện khách.

Đỉnh điểm là ngày hôm qua, anh nghe được Tịnh Dương cùng Tịnh Kỳ nói chuyện, gì mà nhớ ăn uống đầy đủ, chăm sóc thật tốt, bên đó có mưa tuyết sao?
Trời Nam Kinh tháng mười khá ấm áp, vẫn chưa có tuyết rơi, vậy tại sao hai người lại nói như vậy? Cô đi đâu sao? Nhưng điều này là không thể, Tịnh Kỳ mang thai, Ninh Nguyệt sẽ không an tâm nếu cô rời khỏi tâm mắt mình nhưng anh vẫn có chút lo lắng.

Anh gọi cô nhưng cô không trả lời chỉ nói đang bận.
“Lập tức điều tra hiện tại Tịnh Kỳ đang ở đâu cho tôi.” Người của anh luôn bám sát nhất cử nhất động của cô từ sau vụ việc của cô và Phong Bác Thần, vốn dĩ anh định rút về nhưng hành động của Bạch Doanh Trần làm anh lo lắng.
Đầu dây bên kia đáp lại một tiếng rồi cúp máy.
Trầm ngâm nhìn bầu trời u ám, Hoài Cẩm Nam nhấp một ngụm rượu vang, mặc kệ bóng tối bao trùm lấy anh.

Tốt nhất cô không nên có chuyện gì giấu anh.
Nhà họ Phong,
Tịnh Kỳ sau khi ngủ một giấc liền cảm thấy thoải mái hơn.

Cô đứng dậy đi vào phòng thay quần áo cũng như tắm rửa, cô búi cao mái tóc dài rồi bắt đầu chọn cho mình một chiếc váy suông dài đến bắp chân, vô cùng rộng rãi và thoải mái.
Từ ngày thai được hơn hai tháng cô rất khi mặc váy kéo khóa, đa phần đều mặc áo thun và váy suông không khóa, bụng to khiến cô không thể vươn tay ra đằng sau được.

Vuốt v e bụng mình, Tịnh Kỳ thấy bình như bé cưng lại lớn hơn rồi.


Bác sĩ nói gần bốn tháng em bé sẽ chuyển động, nở nụ cười vui vẻ, cô có chút mong chờ hai bé yêu chào hỏi mình.
Một lát sau, Tịnh Kỳ ngắm bản thân một lần nữa trong gương, thấy ổn thỏa cô liền đi xuống phòng khách.
Bây giờ đã hơn 11 giờ trưa, ở Nam Kinh có lẽ đã hơn 5 giờ chiều rồi.

Vừa xuống cô đã thấy ba mẹ Phong ngồi ở đó, cô có chút bất ngờ ba Phong vẫn chưa đi làm.
“Cháu chào bác.”
Mẹ Phong thấy Tịnh Kỳ liền mỉm cười, ánh mắt nhìn cô đầy sự trìu mến, vốn tưởng sẽ là con dâu nhà mình nhưng bây giờ lại bị heo nhà khác ăn mất.
“Mau lại đây ngồi, có mệt lắm không? Đồ ăn sắp xong rồi, đợi chút nữa có thể ăn cơm.” Nắm tay Tịnh Kỳ, bà nói.
“Bác, cháu cũng chưa đói lắm! Cứ từ từ là được.” Nói đoạn, cô quay lại nhìn về phía ba Phong “Bác Phong hôm nay nghỉ ạ?”
Ba Phong gật đầu “Dạo này Bác Thần đang thay bác tiếp quản Thần Phong.”
Cô hiểu ý ông muốn nói là gì.

Thực ra như vậy cũng tốt, dù sao bác ấy cũng muốn bồi dưỡng anh ấy làm người nối nghiệp.
“Cháu dạo này thế nào, Dương Kỳ vẫn ổn chứ?”
“Vậy ạ, Dương Kỳ dạo này phát triển rất tốt, còn tiếp cận một số hạng mục lớn của chính phủ.” Sau đó hai người bắt đầu trò chuyện hăng say về công việc, mẹ Phong ở bên cạnh lắc đầu ngao ngán, tại sao ai cũng cuồng công việc như vậy cơ chứ.
Đang lúc hai người trò chuyện hăng say thì Phong Bác Thần và Chương Tuệ đã trở lại, Tịnh Kỳ liếc mắt, xem ra đã làm lành, cô nháy mắt với hai người, trêu ghẹo.
Phong Bác Thần mặt dày trừng mắt nhìn cô, còn Chương Tuệ có chút ngượng ngùng cười cười, hai má hơi hồng rất đáng yêu.
“Ăn cơm, ăn cơm thôi.

Con đói lắm rồi!” Thấy người yêu mình bị cô nhóc chọc, anh có chút buồn cười mà thay cô hóa giải bầu không khí.
Chương Tuệ nghe ăn cơm bất chất xấu hổ chạy đến đỡ Tịnh Kỳ, ba mẹ Phong thấy vậy liếc nhìn nhau, âm thầm gật gật đầu, càng hài lòng về cô con dâu tương lai này.
“Em cảm ơn.” Tịnh Kỳ mỉm cười nhìn về phía cô ấy.
“Không có gì!” Chương Tuệ dần bình tĩnh lại, tất cả là tại người đàn ông ngu ngốc kia cô mới có thế lâm vào tình thế ngại ngùng như vậy.

Hừ.
Phong Bác Thần hiện tại còn không biết vợ tương lai hiện tại lại bắt đầu giận dỗi mình, bởi vì anh còn đang bận cắm đầu bóc tôm.
Phòng khách Hoài gia.
Hồ Hiểu Mai nhìn con trai đang ngồi trước mặt, bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn mình.

Trong lòng thở dài một tiếng, bà thực sự chỉ muốn tốt cho anh.

Nghiên Dương là một sự lựa chọn không tồi, cô ta không có người chống lưng nên sẽ ngoan ngoãn phục tùng anh, lại yêu anh thật lòng nên bà mới cố gắng tác hợp cho hai người.

Song sự hi sinh, suy tính vì anh của bà, trong mắt anh lại là ích kỷ và sai lầm.
“Mẹ không cần biết con muốn làm thế nào? Mẹ chỉ muốn nhắc lại cho con nhớ, mẹ chỉ chấp nhận nó làm con dâu.” Hồ Hiểu Mai cứng rắn nói.
Hoài Cẩm Nam không trả lời.

Hai mươi phút trước, khi anh đang đợi báo cáo từ vệ sĩ thì nhận được điện thoại của mẹ mình, nói muốn anh đến nhà chính một chuyến.
Vốn anh không định đến nhưng là lại lấy cái chết ra uy hiếp.

Do đó anh mới có mặt ở đây.

Và chuyện quan trọng mà mẹ anh nói chính là việc muốn để Nghiên Dương chuyển đến sống với anh.
Đột nhiên Hoài Cẩm Nam không biết nên dùng thái độ gì để đối diện với mẹ mình.

Chồng đang bị điều tra trốn thuế, bà không có chút nào để tâm mà lại đi lo mấy chuyện như này làm gì.
“Cẩm Nam, mẹ biết con đang trách nhưng Dương Dương con bé…”
“Mẹ rốt cuộc mẹ đang nghĩ cái gì vậy, mẹ có biết tình cảnh nhà mình hiện tại không?” Hoài Cẩm Nam ngắt lời mẹ.
“Mẹ biết ba đang ở đâu sao? Biết Bác Dương đang có nguy cơ bị phá sản hay không?” Tuy rằng là diễn trò nhưng phản ứng của mẹ anh có thể làm trái tim ba anh nguội lạnh.

Bà thực sự không biết hay giả vờ không biết đây?
“Mẹ…” Hồ Hiểu Mai muốn nói gì đó thì điện thoại của Hoài Cảm Nam vang lên, anh vội vàng bắt máy.
“Cái gì?”
“Được, tôi đã biết.” Dứt lời vội vàng cầm lấy chìa khóa lao ra ngoài.

Tịnh Kỳ, em được lắm! Dám lừa anh, xem ra lá gan em càng ngày càng lớn rồi.

Hồ Hiểu Mai nhìn con trai gấp rút rời đi liền vội vàng gọi “Cẩm Nam… Cẩm Nam…”
Hoài Cẩm Nam không dừng lại tiếp tục đi ra ngoài, vừa lên xe anh liền liên tục gọi cho Tịnh Kỳ nhưng cô không bắt máy.

Nhìn đồng hồ hiện tại đã sáu giờ chiều, bên đó là 12 giờ, là giờ ngủ trưa của cô.
Anh bực bội chửi thầm một tiếng rồi gọi cho Tịnh Dương.

Đợi anh ta vừa bắt máy, anh liền gào lên “Tịnh Dương, hay lắm! Hai anh em nhà các người đã hợp sức lừa tôi.”
Tịnh Dương vừa nghe liền hiểu, Hoài Cẩm Nam đã biết mọi chuyện, cau mày, anh từ tốn đáp “Tôi không lừa cậu…”
“Im miệng, hai người… hai người…”
Lần đầu tiên Tịnh Dương thấy Hoài Cẩm Nam tức giận như vậy.

Anh thở dài “Gặp mặt nói chuyện, không được xúc động đi tìm em ấy.

Nếu không mọi công sức và sự cố gắng của em ấy gần như bằng không.”
“Tôi không muốn gặp cậu” Anh muốn đến trước mặt người phụ nữ vô tâm dám mang con anh trốn đi kia, hỏi cô trong đầu đang nghĩ gì mà làm vậy
“Manh Manh nói nếu cậu dám đến tìm nó, nó… sẽ không tha thứ cho cậu.”
Nghe được lời này, anh liền rơi vào trầm tư, cô uy hiếp anh, cắn răng anh nói “Ngay lập tức đến Vĩ Niên”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi