HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Hiệu suất làm việc của Ngô Thư Lai luôn luôn cao, hắn không biết Thập Nhị a ca thích ăn món gì, rất lanh lợi đem tất cả mấy món ăn tiểu hài tử ưa thích mỗi thứ một ít đến, tràn đầy một bàn lớn, đương nhiên vẫn có mấy món ăn Càn Long yêu thích.

Bởi chuyện Tri Họa, Tiểu Yến Tử và Ngũ a ca ba người quấy rối huyên náo khiến Càn Long mấy ngày nay đều rất bực bội khó chịu, ăn không được nhiều mà ngủ cũng không an lành, cả ngày lạnh mặt, các đại thần trên triều đều nơm nớp lo sợ. Hiện tại hắn tâm tình rất tốt nên khẩu vị cũng khá, mấy món ăn bày trước mặt hắn vẫn là giống như mọi ngày, cùng ngự thiện phòng cách làm không đổi, nhưng Càn Long cảm thấy hương vị rất đậm đà ngon miệng. Hắn vui vẻ dùng đũa gắp một miếng gà nói, “Món này là gà tơ rừng hầm bắp cải chua,…không nói đến bắp cải, gà ăn rất mềm, Vĩnh Cơ…”

Càn Long dừng lại, con trai vốn đang phải ngồi cạnh hắn lại không thấy đâu, chiếc đũa của hắn vừa đi một vòng quanh bàn phải quay lại bát, mà ba chữ “Ngươi nếm thử” cũng bị đè lại.

“Hoàng a mã, thỉnh dùng bữa.” Thanh âm tinh tế non nớt từ phía sau hắn truyền đến, một đôi đũa mang theo miếng gà tơ hiện ra trước mắt hắn, có thể thấy rõ người cầm đũa có chút khẩn trương, miếng gà trên đầu đũa run run cuối cùng vẫn là an toàn vào bát của hắn.

“Vĩnh Cơ, ngươi đứng làm gì?”

Vĩnh Cơ vô tội thả tay xuống, cầm chặt đôi đũa trong tay, nói nhẹ, “Nhi thần giúp Hoàng a mã gắp thức ăn.”

Kỳ thực cũng không phải Vĩnh Cơ muốn biểu hiện mình hiếu thuận nên mới gắp thức ăn, nó bị Càn Long lưu lại ăn bữa tối là lần đầu tiên trong mười ba năm cuộc sống, nơm nớp lo sợ ngồi xuống, nhìn Ngô Thư Lai tiếp đón tiểu thái giám đem đồ ăn đi lên tràn đầy một bàn, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có thái giám đi lên gắp thức ăn. Nó biết khi Hoàng a mã ăn cơm là phải có thái giám đi gắp thức ăn hầu hạ bên cạnh, nhưng tất cả những thái giám khác đều đã lui ra ngoài, chỉ có duy nhất tổng quản thái giám Ngô Thư Lai đứng ở một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bắt đầu nghỉ ngơi. Vĩnh Cơ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định tự mình ra trận.

“…” Vĩnh Cơ nói xong, Càn Long nhất thời im lặng, không biết là vui mừng hay là vô lực, chỉ là con trai như vậy gật đầu một bộ dáng nhu nhuận ngoan ngoãn thoạt nhìn rất thuận mắt, lại còn giọng nói vô tội đương nhiên của con trai khiến cho cảm giác vui sướng trong lòng hắn dâng trào, cảm thấy cảm giác làm cha, Càn Long vui vẻ nói, “Không cần ngươi, giữa hai chúng ta không cần chú ý nhiều như vậy, trẫm miễn quy củ của ngươi.”

“Thế nhưng…” Vĩnh Cơ do dự chần chừ, nắm đôi đũa không buông tay, Hoàng ngạch nương nói qua ở trong cung nhất định phải coi trọng quy củ, huống hồ là phận con, hầu hạ Hoàng a mã ăn uống là rất bình thường a. Chính mình không thông minh, không học thuộc bài, ngay văn chương cũng không tốt, cưỡi ngựa bắn cung liền ngựa cũng không lên được, không giống Ngũ ca như vậy có thể giúp Hoàng a mã làm việc, thế nhưng giúp Hoàng a mã gắp thức ăn vẫn là có thể, nó cũng muốn vì Hoàng a mã mà làm một chút gì đó a.

Thiếu niên càng nghĩ càng xấu hổ, không muốn buông đôi đũa trong tay.

Càn Long không biết suy nghĩ của Vĩnh Cơ, chỉ cảm thấy con trai như vậy ngượng nghịu rất tức cười, hắn đoạt được đôi đũa bảo bối Vĩnh Cơ đang nắm trong tay, gõ gõ chiếc ghế bên cạnh, cằm khẽ nâng, ý bảo Vĩnh Cơ ngồi trở lại.

“Ngô Thư Lai, còn không qua đây hầu hạ?”

Vốn đang muốn tiếp tục xem kịch hay, Ngô Thư Lai nhận được ánh mắt sắc bén như dao của Càn Long liền nhanh chóng tiến lên, lưu loát kéo ghế ra cho Vĩnh Cơ, khom người khuyên nhủ, “Thật Nhị a ca, gắp thức ăn là việc của nô tài, ngài bồi Hoàng Thượng là tốt rồi, ngài từ buổi chiều đến bây giờ vẫn chưa có ăn gì đi?”

Vĩnh Cơ nháy nháy mắt, vẫn là nhịn không được nói nhỏ, “Công công sau này phải chú ý, khi Hoàng a mã ăn là phải gắp thức ăn.”

Thanh âm nó mềm mại không có một chút uy lực, mệnh lệnh bị nó nói ra gần như thỉnh cầu, Ngô Thư Lai cười gật đầu nói phải, trong lòng lại âm thầm kêu oan, nếu không phải tại Hoàng Thượng hạ chỉ khi ngài một mình ăn cơm ở Càn Thanh cung thì không cần người hầu hạ, hắn làm sao dám không cho người đến gắp thức ăn.

Càn Long nhìn Vĩnh Cơ ngồi xuống, trong lòng thỏa mãn, chỉ đĩa vịt trên bàn ý bảo Ngô Thư Lai gắp đến cho hắn, rồi hướng Vĩnh Cơ nói, “Vĩnh Cơ không cần câu nệ, muốn ăn cái gì cứ để Ngô Thư Lai đưa tới cho ngươi.”

Vĩnh Cơ yên lặng ôm bát cơm trắng, nghe Càn Long nói xong, đặt đũa xuống, “Vĩnh Cơ cảm tạ Hoàng a mã quan tâm.”

“Được rồi, trẫm không phải đã nói không cần câu nệ sao?” Càn Long nhíu mày, thu hồi khuôn mặt tươi cười.

“Nga.” Vĩnh Cơ co người lại, tiếp tục yên lặng và cơm và cơm.

Càn Long nhìn nó hai tay ôm bát, cúi đầu, mặt gần như vùi vào trong bát, bàn tay nhỏ bé di chuyển đôi đũa, nhanh chóng và cơm vào miệng, hai má phình ra, trong toàn bộ quá trình đều không có ngẩng đầu lên, bộ dạng hết sức chăm chú khiến hắn không tự chủ được mà cười lên. Dáng vẻ như vậy của con trai làm hắn nhớ đến khi đi săn từng gặp con một con sóc đứng trên cây gặm đuôi, giống như vậy nho nhỏ thành một khối, hắn khi đó không biết tại sao không muốn kinh động con sóc hồn nhiên chẳng biết nguy hiểm kia, thậm chí còn ghìm dây cương đi đường vòng, bây giờ nghĩ lại, ân, hắn là nên đem con sóc đó về cho Vĩnh Cơ làm bạn, như vậy mới phải.

Ngô Thư Lai lau lau mồ hôi, Hoàng Thượng a, nụ cười quỷ dị kia của ngài là như thế nào, không phát hiện ra Thập Nhị a ca đã khẩn trương đến độ ngay đôi đũa cũng cầm không vững sao?

Con trai này của hắn thật sự là rất thú vị, Càn Long tràn đầy hứng thú quan sát người con trai trưởng chẳng bao giờ được nhìn đến. Trong ấn tượng Vĩnh Cơ tựa hồ vẫn luôn một bộ dạng khúm núm, ký ức rõ ràng nhất về đứa nhỏ này là khi nó vừa mới sinh ra, khi biết Hoàng Hậu sinh hạ được một tiểu a ca, hắn cũng có lòng qua xem, nhìn đứa bé làn da đầy nếp nhăn, trên đầu có mấy cọng tóc thưa thớt, không tính là khả ái, thậm chí còn có điểm xấu xí. Hôm nay đứa nhỏ này khi hắn không để ý đến đã một mình an tĩnh lớn lên, nói đến cũng nực cười, rõ ràng là con trai trưởng, cư nhiên cứ như vậy yên lặng bị nuôi lớn, nếu không phải tại ngạch nương của nó… Ân, đều là lỗi của ngạch nương nó, liên lụy đứa nhỏ này phải vất vả theo. Nếu không phải tại nàng, trẫm nhất định sẽ đối với con trai trưởng này yêu thương có thừa, đứa nhỏ này nhất định cũng sẽ không như ngày hôm nay. Càn Long tự động bỏ quên hành vi của chính mình trước kia, đem tất cả lỗi lầm đổ lên người Na Lạp thị, cho rằng Na Lạp thị cản trở cha con bọn họ xây dựng tình cảm, mới khiến con trai như vậy sợ hãi chính mình.

Vừa nghĩ như vậy, vừa sai bảo Ngô Thư Lai, “Lấy thêm một miếng vịt bên kia.”

Vĩnh Cơ đang vùi đầu rốt cục cũng có phản ửng, nó ngẩng đầu lên, trong miệng còn đầy cơm, ú ớ quay ra nói với Ngô Thư Lai cái gì đó, Ngô Thư Lai mờ mịt, Thập Nhị a ca, những lời này của ngài nô tài nghe một chữ cũng không hiểu, ách, ngài cho dù khoa tay múa chân nô tài cùng xem không hiểu a!

Vĩnh Cơ rất vội, càng sốt ruột càng không nói nên lời, không cẩn thận bị nghẹn, Càn Long đau lòng vội vàng đem chén nước bên mình đưa tới, “Đừng có vội, từ từ nói.”

Ngô Thư Lai cũng đi tới vỗ vỗ lưng Vĩnh Cơ, Vĩnh Cơ còn hướng Ngô Thư Lai khoa chân múa tay, đứt quãng nói, “Món này…Hoàng…a mã không thể ăn.”

“Nga, trẫm tại sao không thể ăn?” Càn Long hiếu kỳ, đứa nhỏ này kích động như vậy là vì việc này?

Thiếu niên bị nghẹn nên rưng rưng nước mắt quay sang, rất là nghiêm túc giải thích, “Hoàng a mã, tổ tông truyền xuống quy củ một món không thể ăn quá ba lần.”

Càn Long lúc này mới nhớ tới, trong cung quả thật còn một cái quy củ chết tiệt như vậy, là để tránh cho bị người nắm giữ nhược điểm hạ độc hoặc cái gì khác, khi hoàng đế dùng cơm bất luận món gì cũng không thể ăn quá ba lần, không thể hiện ra chính mình yêu thích món gì, không để cho thích khách có cơ hội hành hung. Hắn thở dài một tiếng, nhìn món vịt mình thích ăn nhất bị Ngô Thư Lai bỏ xuống, con trai tuy rằng rất đánh yêu, nhưng vịt ăn cũng rất ngon a, hắn làm hoàng đế thật sự là không tự do, không tự do chút nào a. Hắn tuy luyến tiếc vịt nhưng lại được con trai như vậy quan tâm đến mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, không có phát hiện thái độ của mình đối với Vĩnh Cơ đã thay đổi rất nhiều. Nếu như là trước đây Vĩnh Cơ nói những lời này, nhất định là sẽ bị trách phạt.

Không thể ăn vịt nữa, Càn Long sau đó chỉ có thể mỗi món nếm một ít, bên kia Vĩnh Cơ không biết bởi nhìn thấy Hoàng a mã đối với mình rất tốt hay còn có nguyên nhân gì khác nhưng dần dần buông ra, chí ít bạo dạn gắp thức ăn. Càn Long trơ mắt nhìn con trai một lần rồi lại một lần đem đũa hướng về một món ăn, cắn răng, trẫm sớm muộn gì cũng phải hủy đi quy củ này.

Ngô Thư Lai không phải không thấy biểu tình bi phẫn của Càn Long, chỉ là… Hắn đi vòng qua bên người Càn Long, “Hoàng Thượng, Thập Nhị a ca hình như có gì khác biệt.”

“Ân?” Chỉ lo nhìn đôi đũa của Vĩnh Cơ, Càn Long nghiêng đầu nhìn nhi tử, không nhìn không biết nhưng vừa nhìn liền há hốc mồm. Thiếu niên lúc trước một bộ dáng câu nện cẩn thận, thời khắc này trên mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, cắn đôi đua, vô ý thức nhìn về phía đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn Càn Long, ngẫu nhiên nhe răng cười, lại tiếp tục đưa đũa về đĩa nấm hương xào, gắp để vào trong bát, lại cười, lại gắp.

Càn Long hô một tiếng dò xét, “Vĩnh Cơ?”

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lắc lắc đầu rồi lại dụi dụi mắt, mê hoặc lầm bầm, “Thật nhiều Hoàng a mã.”

“Hoàng Thượng, ngài vừa đưa cho Thập Nhị a ca tùng linh thái bình xuân tửu.”

Vĩnh Cơ mơ mơ màng màng, nó không uống rượu bao giờ, chỉ uống hơn nửa chén vào đã sớm choáng váng, loạng choạng đứng lên hướng đến trước người Càn Long, “Thật nhiều Hoàng a mã, Vĩnh Cơ không cần nhiều Hoàng a mã như vậy, chỉ cần một thôi.”

Càn Long nhanh nhẹn đi lên tiếp lấy con trai chuẩn bị đâm vào cột nhà, Vĩnh Cơ cảm thấy đụng phải ai đó liền lập tức cười rộ lên, thuận tay ôm lấy cổ Càn Long, cọ lung tung, “Vĩnh Cơ chỉ cần một Hoàng a mã là đủ rồi, Vĩnh Cơ rất nhớ Hoàng a mã.”

Càn Long sửng sốt, động tác không tự chủ được chậm lại, tùy ý để nhi tử ôm lấy cổ mình dương oai, “Hoàng a mã biết.”

“Lại không biết.” Vĩnh Cơ bất mãn bĩu môi, nhảy qua ngồi lên đùi Càn Long phản bác, “Hoàng a mã thích Ngũ ca, thích Thập Nhất ca, thích các ca ca, không thích Vĩnh Cơ.” Nói xong câu cuối thanh âm thiếu niên thấp dần xuống, nghẹn ngào, “Vĩnh Cơ biết, Hoàng a mã chán ghét Vĩnh Cơ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi