HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Tiểu chủ tử muốn đi xem con trai của mình khiến Phúc công công rất vui vẻ, không suy nghĩ lập tức gật đầu đồng ý. An Nhạc ôm lấy thanh kiếm đi tới bên cạnh Vĩnh Cơ, tỏ ý rõ ràng, y nhất định cũng muốn đi theo. Vừa mới nổi trận lôi đình trở về phòng Phúc Khang An cũng đạp cửa đi ra, dựa vào tường viện liếc nhìn Vĩnh Cơ, duy nhất còn có chút thanh tỉnh Thiện Bảo mặt đầy hắc tuyến, mấy vị này không lo lắng đến việc Thập Nhị a ca có thể ra cung hay sao ư?

Vĩnh Cơ là hoàng tử a ca, từ nhỏ ở tại trong cung, dựa theo quy củ trong cung a ca không có tước vị chưa đến tuổi ra cung kiến phủ không thể tùy ý ra cung, nó ra cung phải được sự đồng ý của Càn Long. Vĩnh Cơ lúc này nảy lòng tò mò muốn đi xem con trai Phúc công công, cuối cùng vẫn phải đích thân đi xin ý kiến của Càn Long, từ việc ở chung hôm qua, lá gan của Vĩnh Cơ có lớn hơn chút, cũng dám mang theo An Nhạc và Phúc Khang An đi Càn Thanh cung tìm Càn Long.

Càn Long vốn lúc hạ triều hồi cung không có thấy Vĩnh Cơ rất không vui, trong ý nghĩ của hắn, Vĩnh Cơ nên ở Càn Thanh cung chờ hắn trở lại, sau đó hai cha con cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm mới đúng, đây mới là việc cha con ở chung nên làm, hắn đầy ngập một lòng muốn làm cha tốt không được phát tiết cảm thấy khó chịu. Con trai cư nhiên không có chào hỏi rời đi, Càn Long buồn bực, nghe được cung nhân bẩm báo Thập Nhị a ca cầu kiến, lập tức phất tay chuẩn cho vào. Ngô Thư Lai đứng sau Càn Long thở dài một hơi, Hoàng Thượng trở về giận dữ, nếu như Thập Nhị a ca không đến, hắn cũng chuẩn bị sai người đi gọi Thập Nhị a ca lại.

“Nhi thần tham kiến Hoàng a mã.”

“Nô tài tham kiến Hoàng Thượng.”

An Nhạc chờ ở ngoài cửa, chỉ có hai người Vĩnh Cơ và Phúc Khang An đi vào, một trái một phải hướng Càn Long hành lễ. Càn Long nhìn bên trái là người mình ưa thích Phúc Khang An, bên phải là con trai bảo bối của mình, buồn bực trong lòng tan thành mây khói. Hắn vui vẻ gọi hai người đứng lên, “Hai người các ngươi thế nào lại cùng tới?”

Phúc Khang An là thư đồng, mặc kệ Càn Long nhìn trúng cũng vẫn là một nô tài, hắn so với Phúc Nhĩ Khang hiểu chuyện, lúc này hắn không có quyền nói chuyện trước, mà có thể nói chỉ là Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ đầu tiên nhấc mí mắt lên len lén nhìn Càn Long, thấy Càn Long vẻ mặt tươi cười, trong lòng thả lỏng, nhỏ giọng nói, “Hồi Hoàng a mã, Vĩnh Cơ muốn xin phép đi ra cung.”

“Ra cung?” Càn Long nghi hoặc, thiếu chút nữa nói nếu muốn ra cung tại sao không ra luôn đi, bỗng nhiên ý thức được Vĩnh Cơ không phải Vĩnh Kỳ, sao có thể tùy tùy tiện tiện ra cung. Ngô, con trai của hắn ngoan như vậy, cũng không phải Tiểu Yến Tử và Tử Vi, mặc quần áo thái giám chuồn ra cung, không ra thể thống gì, ấn tượng của Càn Long đối với Tiểu Yến Tử và Tử Vì nhất thời kém đi một chút.

“Nhi thần thiếp thân công công Phúc công công muốn xuất cung thăm người thân, nhi thần muốn đi theo.”

Vĩnh Cơ cúi đầu, Càn Long không nhìn thấy được nét mặt hiện tại của con trai, nhưng là giữa một mảng yên tĩnh nghe thanh âm run rẩy của con trai vẫn là đoán ra được con trai lúc này nhất định là rất căng thẳng và hoảng sợ. Vĩnh Cơ sợ mình? Cái này sao có thể được, hắn là người cha tốt a, Càn Long nghiêm túc nghĩ, mình phải cố gắng thay đổi hình tượng mình trong lòng con trai, khiến cho con trai cùng mình thân cận, tin tưởng mình a mã này.

Vì vậy, khi Càn Long đại đế gật đầu đồng ý cho con trai mình ra cung còn nói thêm một câu, “Trẫm cùng các ngươi đi, vừa lúc trẫm cũng muốn xem tình cảnh của người dân trong kinh thành.”

“…” Ngô Thư Lai trầm mặc nhìn đống tấu chương lớn trên án thượng, hơn một tháng trước Hoàng Thượng ngài không phải vừa bị đám người Hoàn Châu cách cách và Ngũ a ca kéo đến ngoại ô kinh thành đi dã ngoại sao, thông minh bảo trì trầm mặc.

Vĩnh Cơ choáng váng nửa ngày thật vất vả mới thanh tỉnh được lại một lần nữa hoảng loạn, Hoàng a mã nói muốn cùng nó đi tuần tra dân tình sao, vậy nó có phải chuẩn bị gì đó không? Hay là muốn đem chỗ bạc mình nghe theo Dung ma ma giấu đi cầm theo đề phòng có chuyện gì?

“An Nhạc, An Nhạc, mau trở lại chuẩn bị một chút, Hoàng a mã nói muốn cùng đi với chúng ta.” Vĩnh Cơ ra Càn Thanh cung liền chạy lên trước, hướng phía An Nhạc vẫy tay, khuôn mặt hưng phấn. Sắc mặt An Nhạc cứng đờ một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường, tiến lên giúp tiểu hài tử xông qua không ngã đập đầu.

Vĩnh Cơ cầm lấy bàn tay to lớn của An Nhạc lại hoảng hốt, “An Nhạc ngươi nói Hoàng a mã có cưỡi ngựa hay không, Vĩnh Cơ không biết cưỡi.”

An Nhạc nắm tay nó bước từng bước xuống thềm, nghe tiểu hài tử nói xong, nắm chặt tay tiểu hài tử, tiểu hài tử nhìn y, y bộ dáng phục tùng nhìn tiểu hài tử, “Không sao, nô tài sẽ mang theo ngài cưỡi.”

Vĩnh Cơ cong khóe miệng, gật đầu thật mạnh, Phúc Khang An hừ lạnh, “Ta cũng sẽ mang ngươi cưỡi ngựa.”

“Ngươi còn nhỏ hơn ta, sẽ ngã xuống.” Vĩnh Cơ kéo tay An Nhạc, ở bên cạnh An Nhạc đưa mắt thăm dò nói với Phúc Khang An, tuy cảm thấy Phúc Khang An dối tra, nhưng trong lòng vẫn thích có đệ đệ. Khi biết Phúc Khang An muốn từ chức thư đồng nó thấy rất oan ức, nhưng Phúc Khang An đã nhiều ngày luôn thuận theo ý nó, còn xuống mặt hống nó, nó không phải là không thấy được. Nó sợ nếu mình luôn luôn không phản ứng với Phúc Khang An, Phúc Khang An sẽ thực sự rời đi. Nó vẫn không muốn Phúc Khang An rời đi, cho nên, nghĩ một chút, Vĩnh Cơ quyết định cùng Phúc Khang An nói chuyện.

Thấy đứa nhỏ đáp lời mình, sự phiền muộn và không cam chịu trong lòng Phúc Khang An tiêu tán không ít, hắn tinh thần hăng hái, giọng nói cũng hòa hoãn, vỗ vỗ ngực, “Sẽ không, ta mười tuổi đã tự mình cưỡi ngựa, cam đoan sẽ không để ngươi rơi xuống.”

“Không được.” Vĩnh Cơ lắc đầu, kiên quyết từ chối. “Tự ta không thể đi lên, ngươi không ôm nổi ta, ta rất béo.”

“…” Đâm trúng tử huyệt, Phúc Khang An bỗng nhiên nhớ lại ở tràng cưỡi ngựa, tiểu hài tử quyệt cái mông làm tư thế vụng về, cuối cùng vẫn đứng ở dưới chân ngựa, không nói gì.

An Nhạc cong khóe miệng, “Nô tài ôm ngài đi lên.”

Phúc Khang An ở chỗ Vĩnh Cơ không thấy trừng An Nhạc, cái thị vệ kỳ quái âm trầm này quả nhiên là không hợp với mình, trước đây nếu không phải tại hắn mình cũng không não tàn đến độ từ chức thư đồng, cũng sẽ không như thế xảy ra một loạt sự kiện, tiểu hài tử khẳng định sẽ vẫn còn đang đối tốt với mình, ân, sau này mình phải chú ý cái thị vệ này.

Vĩnh Cơ thật vui vẻ trở lại nói cho Phúc công công cái tin khiến kẻ khóc người cười xong, Phúc công công râu mép vểnh lên, “Ngươi Hoàng a mã tại sao muốn đi theo chúng ta?”

“Hoàng a mã nói muốn thể nghiệm và quan sát dân tình.” Không để ý Phúc công công hừ râu trừng mắt, Vĩnh Cơ còn đang bận xoay người đeo tiểu hà bao.

Phúc công công cho dù không vui thì điều Hoàng Thượng nói là thánh chỉ, không nghe là muốn rơi đầu. Hơn nữa đây là lần đầu tiên sau 13 năm Vĩnh Cơ ra cung, hưng phấn kích động cực độ, lão cũng chỉ cằn nhằn vài tiếng rồi tự mình thay thường phục cho tiểu chủ tử, còn mang theo một cái mũ quả dưa, hơi cong cong. Vĩnh Cơ sợ nó rơi, không ngừng lấy tay miết.

Càn Long cùng bọn họ ước định gặp mặt ở Thái Hòa môn, Vĩnh Cơ lo loắng Hoàng a mã chờ sốt ruột, dọc đường đi lôi kéo Phúc công công chạy, Phúc công công đỡ thắt lưng, ở trong lòng thầm đem Càn Long chửi cá cẩu huyết phun đầu, lòng nói đây Hoàng Thượng là lại động kinh đi, mình nhất định phải chút ý, ngày hôm nay không thể để cho Hoàng Thượng ủy khuất khi dễ Thập Nhị a ca.

Khi bọn họ đến nơi, Càn Long đã chờ được một lúc, tiểu hài tử vừa nhìn thấy Hoàng a mã chờ ở nơi kia lập tức khẩn trương, đè lại mũ một bộ đáng thương nhìn về phía Càn Long, “Hoàng a mã, nhi thần tới muộn.”

Con trai thay đổi thường phục, toàn thân một màu vàng nhạt, thật sự đáng yêu, Càn Long nhìn chảy nước miếng, đứa nhỏ đáng yêu như vậy, đúng là con trai mình a! Hắn tiến lên kéo tay Vĩnh Cơ, miễn lễ cho những người khác, “Ha ha, hôm nay đi ra ngoài, trẫm và Vĩnh Cơ chỉ là cha con bình thường, các ngươi không cần đa lễ.”

Vĩnh Cơ kích động, Hoàng a mã nắm tay mình, lần sau gặp Hoàng ngạch nương nhất định phải nói cho Hoàng ngạch nương, Hoàng a mã đối với Vĩnh Cơ rất tốt. Vĩnh Cơ trước lo lắng Càn Long cưỡi ngựa ra cung, nhưng trên thực tế Càn Long sớm đã chuẩn bị cẩn thận, hắn cố ý cho an bài hai chiếc xe ngựa, Phúc công công là một lão đầu, cùng Vĩnh Cơ quan hệ tốt nên an bài một chiếc, chiếc kia là để cho hắn và Vĩnh Cơ ngồi, Phúc Khang An nói để hắn và Phúc công công đi cùng nhau, còn những người khác hắn không quan tâm.

“Tại sao không đi lên?”

Nhìn Vĩnh Cơ đứng ở bên ngoài xe ngựa do dự, Càn Long cúi đầu ôn nhu hỏi, có lẽ bởi ngữ khí của hắn khích lệ Vĩnh Cơ, nên lần này Vĩnh Cơ không ngại ngùng nói, “Hoàng a mã, thể nghiệm và quan sát dân tình không phải là cần đi giữa hòa nhập vào dân chúng sao?”

Ách, cái này chỉ là cái cớ để đi cùng con trai ra ngoài, Càn Long gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Vĩnh Cơ nói rất đúng.”

“Chúng ta đây ngồi trên xe ngựa cũng có thể làm vậy sao?” Vĩnh Cơ ngượng ngùng đỏ mặt, nó chưa ra khỏi cung bao giờ, Càn Long chẳng bao giờ một mình mang nó đi ra ngoài, còn nói cái gì cải trang vi hành và đi hạ Giang Nam, Vĩnh Cơ liền chỉ là qua sách vở cùng với cung nữ nói chuyện phiếm biết chút ít. Càn Long mỗi lần ra cung mục đích chủ yếu nói là tuần tra nhưng trên thực tế phần lớn là du ngoạn, thế nhưng ở trong suy nghĩ của Vĩnh Cơ, Hoàng a mã của nó mỗi lần rời cung là đều vì bách tính.

Ánh mắt hồn nhiên không chút nghi hoặc của con trai khiến Càn Long một trận hoảng sợ, mấy nghìn tấu chương từ Ngự Sử, Kỷ Hiểu Lam công khai ám chỉ, Lưu Dong thiên ngôn vạn ngữ, đều không bằng một ánh mắt này. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không phải là một hoàng đế tốt, khom người xuống bằng tầm mắt Vĩnh Cơ, Càn Long nói, “Trẫm đã biết, Vĩnh Cơ hỏi rất hay.”

Dứt lời liền xoay người, một tay ôm lấy Vĩnh Cơ, cất giọng thật cao, “Vĩnh Cơ, hiện tại chúng ta thể nghiệm và quan sát dân tình đi!”

Vĩnh Cơ ôm lấy cổ Càn Long xấu hổ cười, nó đã 13 tuổi, không thể để cho Hoàng a mã bế, hơn nữa quy củ tổ tông nói ôm cháu không ôm con, theo lý Hoàng a mã không thể ôm nó, thế nhưng lúc này đây nó không muốn nói. Hoàng a mã lần đầu tiên khen nó, nó nói ra kiến nghị của mình cho Hoàng a mã, Hoàng a mã nói bây giờ hai người chỉ là cha con bình thường, vậy mình quên đi một ít quy củ cũng có thể được đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi