HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Vĩnh Cơ rất đơn thuần, những năm tháng vui vẻ kịch tính của Tiểu Yến Tử Tử Vi, lại là những ngày yên lặng nhạt nhẽo của nó. Chuyện gì nó cũng chưa từng tham gia, chưa từng chứng kiến, nên những khúc mắc liên quan nó cũng không biết được. Lời của nó là vô tâm, không có ý gì cả, nhưng những người từng tham dự sự kiện kia đều trầm mặc.

Vĩnh Kỳ xấu hổ, tái mặt nói, “Phu nhân, chúng ta cũng chỉ là vô tình một lần, huống chi tú cầu đáp trúng Tề Chí Cao coi như duyên phận trời ban, nên chúng ta mới…”

“Duyên phận?” Đỗ phu nhận như nghe được cái gì buồn cười lắm, cười gằn, “Hay cho một chữ duyên phận! Đỗ gia ta đời đời chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý, ông trời ơi, cớ gì người muốn trừng phạt chúng ta?!”

“Nương, thôi đừng nói.”

Giọng nữ trầm thấp xen ngang làm đám người Vĩnh Kỳ xấu hổ luống cuống, không biết khi nào, Đỗ tiểu thư lại xuất hiện ở cửa, đôi mắt đỏ hoe, nhưng trên mặt không hề thấy dấu lệ. Nàng một tay dắt con, thần sắc đờ đẫn, “Đó là mệnh của con, con nhận, các vị đại nhân cũng mời trở về đi.”

Mơ hồ còn nhớ nữ tử xinh đẹp e lệ đứng trên lầu cao năm đó, Càn Long lập tức nói, “Cô nương, Ngải mỗ nói qua, việc do ai bắt đầu thì cũng người đó kết thúc, chuyện này Ngải mỗ nhất định phải quản rồi.”

“Tỷ tỷ, a mã rất lợi hại, ngài có thể quản chuyện bất bình trong cả thiên hạ, là người cương trực công chính nhất, ngươi đừng buồn, a mã sẽ giúp ngươi mà.” Vĩnh Cơ nghe ra được vị tỷ tỷ này có ý đuổi khách, vội ra mặt đề cử a mã nhà mình. Vốn nó còn muốn nói a mã sẽ trừng trị kẻ xấu, nhưng nghĩ nghĩ một hồi, nó đại khái cũng đoán được người xấu là Ngũ ca và Tử Vi tỷ tỷ của nó. Để tránh cho Hoàng a mã phải khó xử, Vĩnh Cơ rất thông cảm cho hắn, không nói những lời này ra.

Càn Long cười nhạt, ở đây chỉ sợ có mình Vĩnh Cơ mới không chút do dự nói như thế, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, vì Vĩnh Cơ mà cơn buồn bực do trước đây hắn cùng mấy người kia làm chuyện hoang đường cũng biến mất. Hắn mặc kệ cự tuyệt của Đỗ Nhược Lan, kéo tay Vĩnh Cơ bước vào trong, vừa đi vừa phụ họa với nó, “Thập Nhị nói đúng, a mã nhất định sẽ quản chuyện này, a mã sẽ đòi lại công bằng cho Đỗ gia.”

Vĩnh Cơ gật đầu lia lịa, vui vẻ cười tươi rói, làm mặt quỷ với bé con đang nhìn lén mình kia, đứa bé trợn tròn mắt nhìn, sau đó cũng ngượng ngùng cười đáp lại.

Đỗ gia y như Đỗ phu nhân đã nói, nghèo khổ cơ hàn, nhà cửa tối ăm u ám, chỉ có chút ánh sáng mỏng manh từ cửa sổ chiếu vào. Bên trong bài trí vô cùng đơn giản, bốn phía tuềnh toàng chỉ có chiếc bàn con và bốn băng ghế cũ nát. Cách đó không xa là một khung cửi, trên đó còn mắc bán thành phẩm đang làm dở dang.

Ngô Thư Lai thấy Càn Long đi đến bên bàn, liền nhanh nhảu bước lên muốn lấy khăn tay lau qua ghế ngồi cho hắn, ai ngờ bị hắn phất tay cản lại.

Càn Long dắt Vĩnh Cơ đi qua, không câu nệ gì liền vén vạt áo ngồi xuống, Vĩnh Cơ muốn đi sang một bên, lại bị hắn giữ ở bên người, Vĩnh Cơ liền nhu thuận đứng đó, chớp chớp mắt đánh giá căn phòng nó chưa từng thấy qua bao giờ.

Đỗ phu nhân đã bình tâm lại, hiểu được người ngồi trước mặt là đại nhân vật chỉ cần mở miệng liền có thể định đoạt tính mệnh một nhà lớn nhỏ của bà, bà dù hận cũng không dám thất lễ, cầm đèn châm lên, ngồi sang đối diện Càn Long. Đứa bé ngồi tựa vào lòng bà, đôi mắt tròn xoe đén láy nhìn nhìn những người lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà.

“Phu nhân nói qua những chuyện đã phát sinh mấy năm này đi.” Thấy Càn Long không muốn nói, Kỷ Hiểu Lam nhận mệnh bắt đầu, ai bảo năm đó ông cũng tham gia một chân!

Đỗ phu nhân đem đèn châm sáng lên, phủi phủi tay, ánh đèn hắt lên những nếp nhăn trên mặt bà, tạo thành những đường rãnh khắc khổ sâu hoắm. Bà vô thức vỗ vỗ đứa cháu trong lòng, chậm rãi tự thuật, “Năm đó đại nhân để lại tờ giấy kia lẫn ngọc ấn, lão gia nhận ra được, kích động cực kỳ, nói Tề Chí Cao hẳn là người tài, dù con gái chúng ta không vui, vẫn hoan hỉ tổ chức hôn lễ cho chúng nó. Lão gia tin mắt nhìn người của Nhâm đại nhân, lại không biết gã tuy có tay có chân, là thư sinh mà chẳng thèm học kỹ năng mưu sinh, cứ dựa vào ăn xin mà sống.”

Nói tới đây chợt Đỗ phu nhân khẽ cười, “Nếu gã là người biết cầu tiến thì tốt rồi, đáng tiếc…Lão gia giao cửa hàng cho Tề Chí Cao quản lý, nhưng gã là tên thư sinh, đâu hiểu mấy chuyện làm ăn này. Gã một lòng muốn khảo thủ công danh, nhưng văn chương không tốt, cứ thi là trượt. Sau chẳng biết học được chiêu số ở đâu, đút lót quà cáp cho quan chủ khảo, mới đạt được vị tú tài. Khi đó gã đối xử với Nhược Lan vẫn tốt, có cả Oa Oa, lão gia nói chuyện này là lương duyên trời cho. Ai biết sau khi Oa Oa sinh được nửa tháng, Tề Chí Cao đem khế đất cửa hàng của lão gia đi hối lộ phủ nha. Vận khí của gã cũng không tốt, quan phủ nhận hối lộ nhiều, chút tiền của gã có ích lợi gì, ngược lại còn bị người ta trả đũa, bắt tống vào lao, lão gia biết chuyện liền đổ bệnh không dậy nổi, sống không được mấy ngày.”

Chuyện cũ tựa khói mây, sau đó cũng rất dễ đoán được, Tề Chí Cao cứ mơ mộng hão huyễn muốn làm lớn, lại không am hiểu chuyện kinh doanh, Đỗ phu nhân chỉ còn biết trân trân nhìn Đỗ gia tài phú suy sụp chỉ trong vài năm ngắn ngủi.

Tề Chí Cao thất bại buồn bực, bắt đầu mắng vợ chửi con, trong tay hắn cầm thánh chỉ của Hoàng thượng ngự ban, hòa ly là kháng chỉ, nhưng không thế thì chính là chịu tội.

Đỗ phu nhân từng một thời đoan trang văn nhã cuối cùng lưu lạc thành thôn phụ hương dã, để kiếm sống mà đành cùng con gái khổ cực canh cửi, được bao nhiêu hơn nửa lại vào túi Tề Chí Cao.

Sáng nay gã lại trộm mất số tiền các nàng vất vả lắm mới kiếm được, đi cái gọi là cùng văn nhân nhã sĩ uống rượu ngắm hoa. Bà mới có ý đồng vu quy tận, nghĩ nếu mình và tên tai họa này chết đi, con gái bà sẽ được sống ngày khá giả hơn chút.

Lúc Đỗ phu nhân nói những lời này, sắc mặt vô hồn, ngữ điệu bình thản, giống như đây chẳng phải chuyện của mình vậy.

Tử Vi đã sớm khóc không thành tiếng, yếu đuối gục trong lòng Phúc Nhĩ Khang, nức nở, “Nhĩ Khang, tại sao lại ra nông nỗi này? Sao trên đời lại có chuyện như vậy, chúng ta rõ ràng không cố ý, chúng ta đâu nghĩ sẽ hại người… Nhĩ Khang, ông trời thật không công bằng, may mắn trời cao nhân từ, để chúng ta gặp lại chuyện này…”

Cái gì ông trời nhân từ, nếu không phải các ngươi bày trò ăn cơm dã ngoại thì trẫm làm sao gặp được Đỗ phu nhân, mới biết chuyện này phát sinh? Tử Vi trước kia thiện giải nhân ý, ôn nhu  săn sóc hết thảy đều thành chê cười. Giờ đến tình cảnh này, Càn Long giận tái mặt, sắt đá nói, “Phu nhân, việc này là trẫm sơ sẩy, trẫm… sẽ giải quyết. Trẫm cho phép con gái bà và Tề Chí Cao hòa ly, về phần gia sản của Đỗ gia, Ngô Thư Lai, lấy bạc ra đây!”

Sau khi đem Tề Chí Cao tống thẳng vào ngục, lại để cho mẹ con Đỗ gia rất nhiều bạc, nhưng chung quy cũng không bù được những thương tổn chồng chất. Mẹ con Đỗ gia lại tạ ơn, Càn Long cười khổ, hắn mà là minh quân thế này sao. Vĩnh Kỳ lẫn Tử Vi cũng rối rít giúp tiền, từng người lấy ra không ít thứ tốt, nhưng mẹ con Đỗ gia nhất quyết không nhận, mấy người đó vẻ mặt bất lực, đành ngượng ngùng rời đi.

Nhà Đỗ gia quá nhỏ, cho bọn họ ngủ lại là không thể nào. Từ Đỗ gia bước ra trời đã tối đen, chỉ có vầng trăng cô độc treo giữa không trung, mang theo mấy phần thanh lãnh.

Mọi người dựa vào ánh trăng đi về khách điếm, dọc đường không ai nói câu nào, tất cả mọi người đều trầm mặc kỳ lạ.

“Ngô Thư Lai, đem giấy bút tới đây!” Vừa vào phòng, Càn Long đã sai bảo Ngô Thư Lai.

Ông vội giúp mở giấy ra cho Càn Long, Vĩnh Cơ đứng một bên nghe thế liền chủ động cầm nghiên mài mực. Càn Long lấy bút, viết liền mấy chữ, Ngô Thư Lai không cẩn thận đọc được vội che miệng lại.

Kia rõ ràng là thánh chỉ, không chỉ giáng phẩm độ của Minh Châu cách cách, tước danh hiệu thị vệ của ngạch phụ Phúc Nhĩ Khang, ngay cả Ngũ a ca mà Hoàng thượng luôn coi trọng cũng…

Hoàng thượng hạ chỉ cho hắn xuất cung kiến phủ, chỉ ban tước bối tử thôi, Ngũ a ca xem như cùng ngôi vị hoàng đế hoàn toàn cách biệt.

Càn Long đóng ngọc tỷ lên, đem tờ giấy nọ cuộn lại giao cho Ngô Thư Lai, “Phần thánh chỉ này ngươi giữ lấy, chờ trẫm hồi cung hẵng giao đi, phủ nha Hà Gian phủ để Phó Hằng đi làm.”

Ngô Thư Lai trịnh trọng gật đầu, đem thánh chỉ cất vào ngực áo, lui ra ngoài tìm Phó Hằng. Bên trong chỉ còn lại hai cha con, Vĩnh Cơ thấy sắc mặt Càn Long khác thường, không giống ngày xưa, trong lòng bồn chồn, lặng lẽ buông nghiên mực, lùi ra cửa phòng.

Càn Long thoáng thấy hành động của nó, bất đắc dĩ thở dài, trải qua chuyện này, không biết đứa nhỏ đó có còn kiên định cho rằng a mã của nó là minh quân hay không?

Hắn vẫy tay, quả nhiên đứa nhỏ ngoan ngoãn bước lại đây, rụt rè nhìn hắn, Càn Long dịu đi, “Vĩnh Cơ sợ a mã phải không?”

Vĩnh Cơ lắc đầu, sợ Càn Long không tin, nó cuống quít giải thích, “Vĩnh Cơ không sợ a mã.”

Càn Long cười cười, lấy mũi cụng cụng trán đứa nhỏ, ôm chặt nó một cái, lại đứng lên, đến bên cửa sổ, đưa lưng về phía Vĩnh Cơ, “Hoàng a mã không phải minh quân, Hoàng a mã không yêu dân như con được, Hoàng a mã trị vì cũng không phải thịnh thế giang sơn, Vĩnh Cơ, Hoàng a mã là hôn quân mới đúng.”

Hắn không phải lần đầu tiên không dám đối diện với đôi ngươi trong suốt kia, đôi mắt đó có thể phản chiếu lại hết những ghê tởm trên thế gian này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thẳng thắn thừa nhận sai lầm, phủ nhận quá khứ của hắn. Hắn có lẽ đã biết từ sớm lại không chịu thừa nhận, hắn hy vọng đôi mắt kia có thể nhìn thấy hắn một cách hoàn mỹ nhất, là minh quân, là a mã tốt, hay còn là gì khác nữa.

Chính vậy nên hắn chưa bao giờ dám nói hoàng đế như hắn thực ra cũng không xuất sắc như người ta vẫn nịnh nọt trước mặt đứa nhỏ, hắn sĩ diện quá, xé không nổi lớp mặt nạ đã đeo lâu ngày.

Nhưng càng ở chung với đứa nhỏ, nó càng tin tưởng hắn, hắn liền có cảm giác muốn bày tỏ lại muốn bắt nạt nó. Đây không phải cám giác mà một a mã nên có với đứa con. A mã thì nên cảm thấy áy náy, cảm thấy kiêu ngạo, chứ không phải cứ rung động không thể che giấu thế này.

Hắn không hiểu thứ tình cảm xa lạ này là gì, nên đành để mặc nó phát triển, là hắn quá tự phụ, cứ vin vào thời gian, vì thế thời gian dễ dàng lừa gạt hắn. Tình cảm này dần dần không chịu sự khống chế của hắn, có cái gì đó lặng yên nảy nở trong lòng. Hắn không biết cảm giác này là gì, nhưng hắn có dự cảm, trong tương lai sẽ đem hắn và đứa bé này ràng buộc chặt chẽ lại với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi