HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Khoa Nhĩ Tẩm đang ở cuối thu vào đông, khí trời rét lạnh khô ráo, lửa cháy theo gió to thổi quét qua toàn bộ Đạt Nhĩ Hãn Vương phủ. Tiếng bước chân, tiếng khóc, tiếng gào đan xen trộn lẫn vào nhau, cả tiếng ầm ầm khi những đồ vật hay vách tường sụp đổ.

Mọi người đều chạy ra ngoài, Hòa Kính được một đám thị nữ nâng đỡ mà vẫn sợ run, Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ chỉ huy cứu viện, mỗi người đều bận việc của mình. Ngạch Lặc Triết Đặc Mục Ngạch Nhĩ Ba Bái lôi nó ra được ngoài này xong lại không thấy đâu. Vĩnh Cơ một mình đứng trước cửa vương phủ, ngơ ngác nhìn ngọn lửa hừng hực liếm lấy tường cao.!

“Vĩnh Cơ, ngươi không sao chứ?” Phúc Khang An vừa tròng áo vào vừa chạy tới, vất vả lắm mới tìm được đứa nhỏ, vội kéo nó qua xem xét từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt sững sờ của nó, mới ý thức được nó không thích hợp, “Ngươi làm sao vậy?”

“Dao Lâm, Hoàng a mã còn ở bên trong!”

Đứa nhỏ bấu lấy tay y, y có thể cảm nhận rõ ràng móng tay bấm vào da đau nhói, đứa nhỏ còn đang phát run. Phúc Khang An cố trấn tĩnh, y biết nếu Hoàng thượng có gặp bất trắc gì, tùy giá như bọn họ một người cũng không thoát, không chừng còn phải chôn cùng. Y miễn cường cười một cái, “Không sao đâu không sao đâu. Hoàng thượng cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có việc gì.”

“Cứu Hoàng a mã, Vĩnh Cơ muốn đi cứu Hoàng a mã!” Nhìn mọi người như con thoi đem nước tới lui, Vĩnh Cơ hốt hoảng nói. Nó buông tay Phúc Khang An, xoay người chạy vào trong viện, Phúc Khang An vội vã đuổi theo, y lần đầu tiên thấy đôi chân ngắn ngủn kia của nó có thể chạy nhanh đến vậy!

Phúc Khang An thầm nghĩ không ổn, nếu để nó xông vào đám cháy, đến lúc đó ai cứu cũng đã muộn. Y vứt cái giày đang mang dở, gan bàn chân đạp trên đất bỏng rát, Phúc Khang An cắn môi, “Vĩnh Cơ, ngươi mau dừng lại cho ta!”

Tiếng gào của y bị nhấn chìm dưới tiếng ồn ã chung quanh, y không dám chần chờ nữa, nhanh chân chạy theo.

Chợt có bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt y, Phúc Khang An không kịp dừng chân, thẳng tắp đập vào lòng người nọ. Chỉ đành trơ mắt nhìn Vĩnh Cơ chạy qua đại môn, y giận dữ đá người đứng ngáng đường phía trước, “Làm gì vậy, mau tránh ra!”

“Không cần gấp, sư phụ đã đuổi theo rồi, không có việc gì.”

Thanh âm ôn hòa mang theo tiếng thở dài quanh quẩn bên tai Phúc Khang An, y vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt quen thuộc lúc nào cũng cười, sau lưng là lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, tùy thời có thể cắn nuốt mọi thứ đi. Nhưng giờ phút này y lại muốn cười, mà y cũng cười thật, “Ngươi cái tên mặt than này, sao lúc nào nhìn mặt ngươi cũng như kẻ chết thế hả?

Thiện Bảo vươn tay xoa đầu Phúc Khang An, đem người ôm vào lòng, thân thể ấm áp trong vòng tay còn run nhè nhẹ, còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường nữa. Hắn khẽ cười, nhẹ giọng nói, “Nếu ta sợ, ngươi sẽ càng sợ hơn, nên chỉ đành mặt liệt như vậy.”

Phúc Khang An bĩu môi, vùi mặt vào vạt áo Thiện Bảo, cách đó không xa, An Nhạc ôm Vĩnh Cơ từ cửa đi ra.

An Nhạc lau đi nước mắt không ngừng rơi của đứa nhỏ, đặt nó xuống đất, “Đã có người vào tìm, Hoàng a mã của ngươi không sao đâu, đừng khóc.”

Vĩnh Cơ kinh ngạc nhìn An Nhạc, trong ánh lửa bập bùng tranh sáng tranh tối, khuôn mặt âm trầm của An Nhạc lại càng đáng sợ hơn. Vĩnh Cơ ngây ngốc nhìn một lúc, đột nhiên bùng nổ nhào vào lòng hắn, đánh bôm bốp lên vai An Nhạc, “Hoàng a mã còn trong đó, Hoàng a mã còn ở trong đó! Vĩnh Cơ muốn cứu Hoàng a mã!”

An Nhạc giữ gáy nó, đem bé con ôm vào lòng, “Đừng khóc, không sao đâu.”

Hắn quả quyết nói, không giống như hưa hẹn mà thực sự khẳng định sẽ làm được. Vĩnh Cơ ghé vào vai hắn khóc kinh thiên động địa. An Nhạc không biết an ủi người, đành phải liên tục lặp lại lời mình nói.

Đứa nhỏ rõ ràng có thể bảo hắn vào cứu Hoàng thượng, nhưng nó lại không, An Nhạc lặng lẽ cau mày, đưa mắt nhìn về phía cửa. Tất cả mọi người đã ra ngoài, chỉ còn hai người kẹt lại.

Tiếng gió rít gào khắp nơi, cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng hai người.

“Là Hoàng thượng và Ngũ a ca!”

Ngũ a ca đỡ Càn Long bước ra, cả hai đều lấm lem chật vật, nhất là Vĩnh Kỳ cả người có mấy chỗ bị phỏng, ống tay áo còn mang tàn lửa, hắn vừa đưa Càn Long cho người khác đỡ liền hôn mê bất tỉnh.

Càn Long cả người vô lực, hắn biết có cháy, cũng biết mình phải chạy thoát thân, nhưng không hiểu sao một ngón tay cũng không thể động đậy. Hắn nghe tiếng thét vang vọng ngoài cửa, nhưng lại không có ai đi đến tìm phòng Càn Long, căn phòng vốn ngăn không cho người ta chú ý tới.

Khói đen dày đặc từ khe cửa tràn vào, kỳ lạ thay lúc cận kề cái chết, hắn lại không nghĩ liệu có ai muốn giết hắn, hay vạn dặm non sông Đại Thanh sau khi hắn ra đi, mà là Vĩnh Cơ của hắn.

Vĩnh Cơ có biết cháy không? Có thoát được chưa?

Trong thoáng chốc hắn nghe tiếng khóc của đứa nhỏ, vươn tay ra muốn nắm lấy lại chạm không được. Vĩnh Cơ đừng khóc, Hoàng a mã ở đây, không có gì phải sợ.

Cuối cùng hắn vẫn không chết, hớp lấy không khí trong lành bên ngoài, Càn Long đẩy ra đám người đang nâng đỡ hắn. Vĩnh Kỳ phá cửa vào cứu hắn ra từ biển lửa, hắn còn sống! Mà Vĩnh Cơ của hắn ở cách đó không xa, vẫn đang khóc. Càn Long chậm rãi đưa tay lên, “Thập Nhị, lại đây!

Vĩnh Cơ ngây ngốc nhìn sắc mặt trắng nhợt của Hoàng a mã, chớp chớp mắt, xác định đó không phải ảo giác, thật sự là Hoàng a mã!

Nó như quả đạn pháo nhỏ nhào vào lòng Càn Long, hắn vốn đang yếu, bị nó vọt đến như vậy, nhất thời hai người cùng ngã ra đất. Vĩnh Cơ ghé vào trên người Càn Long, hắn đột nhiên cười rộ lên, “Ha ha ha, Ba Đồ Lỗ nhỏ lại khóc rồi.”

Vĩnh Cơ cũng ngây ngốc cười theo hắn. Mọi người liền thấy cảnh đương kim Thánh thượng nằm trên đất, bụi bẩn đầy người, trên mặt lem luốc vệt khói, không để ý hình tượng ôm Thập Nhị a ca thoải mái cười to. Thập Nhị a ca cũng cười, vừa cười rồi lại khóc, Vạn Tuế gia phải luống cuống tay chân dỗ dành.

Ai cũng không dám tiến lên đỡ hai người dậy, Vĩnh Cơ khóc thút thít đến nghẹn, “Hoàng a mã mãi vẫn không ra ngoài!”

“Đi chứ, Hoàng a mã nhất định phải ra.” Càn Long thở một hơi, Vĩnh Cơ, trẫm không chết, cơ hội tránh thoát duy nhất của ngươi cũng mất rồi, trẫm tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi.

Đạt Nhĩ Hãn vương phủ chìm trong biển lửa hóa tro tàn, mọi người chỉ đành chuyển qua lều trại ngủ tạm. Càn Long được người hầu hạ thay quần áo bẩn, cởi được một nửa hắn mới thấy không thích hợp. Đảo mắt liền thấy nhi tử nhà mình lấy ghế lót áo lông cáo lên, đặt bên cạnh dục dũng rồi tự mình ngồi lên, chống cằm nhìn hắn.

Càn Long không nói gì, quần áo cởi được một nửa để trên giường. Hắn đến trước mặt Vĩnh Cơ ngồi xuống nhìn nó, “Vĩnh Cơ đang làm gì vậy?”

“…Bảo hộ Hoàng a mã!” Vĩnh Cơ ôm hai gối, ngoan ngoãn nói ra.

“…

Hắn hiểu Vĩnh Cơ đại khái là bị những chuyện nguy hiểm xảy ra không ngừng dọa sợ, kề cận hắn không muốn buông tay cũng phải. Càn Long nhếch môi, “Vậy Vĩnh Cơ tắm cùng trẫm đi?”

Đứa nhỏ dính lấy mình như vậy, đây đúng là cơ hội tốt, Càn Long cười càng thêm uyển chuyển, “Vĩnh Cơ trên người cũng lấm lem cả rồi, cùng tắm với Hoàng a mã đi, a mã thấy toàn thân đau nhức, Vĩnh Cơ xoa bóp giúp trẫm một chút?”

“Nhưng mà Hoàng a mã, bồn bên kia chỉ đủ cho Hoàng a mã thôi.” Vĩnh Cơ vô tội chỉa chỉa sau lưng Càn Long. Hắn quay đầu lại, quả nhiên dục dũng dùng tạm không thể so được với bồn lớn trong cung, muốn Vĩnh Cơ cùng tắm thì đúng là khó thật. Càn Long sờ mũi, xấu hổ nói, “Là a mã sơ sót.”

Tuy không thể dỗ đứa nhỏ cùng tắm với mình, nhưng Càn Long vẫn cảm thấy mỹ mãn ôm Vĩnh Cơ ngủ. Nằm trên giường, hắn mới suy nghĩ lại về vụ cháy, nguyên nhân bắt lửa đến bây giờ vẫn chưa tìm được, mà theo lý chắc chắn không phải do Sắc Bố Đằng Ba Lạp Châu Nhĩ.

Hắn lúc ấy vẫn ở trong phòng, nhưng tất cả mọi người đều trăm miệng một lời nói không thấy hắn, nếu không nhờ có Vĩnh Kỳ, có lẽ hắn thực sự táng thân nơi biển lửa.

Vĩnh Kỳ…ngày mai lại đến thăm nó đi, lúc nãy nó vừa đỡ mình ra ngoài liền bất tỉnh, về phần chân tướng của vụ hỏa hoạn, Càn Long lạnh mặt, cuối cùng hắn sẽ biết thôi.

Vĩnh Cơ từ sau bình phong dụi mắt, ngơ ngác bước ra, vừa lúc thấy bóng dáng Hòa Kính đi mất. Nó nghi hoặc nhìn Càn Long, hắn đưa tay làm một động tác im lặng, “Cùng trẫm đi xem Ngũ ca của ngươi.”

Ngũ a ca Vĩnh Kỳ can đảm cứu giá đã lan truyền khắp thảo nguyên, lều của hắn vây đầy ngự y lẫn đại phu của vương phủ chung quanh, vừa nhìn thấy Càn Long và Vĩnh Cơ liền vội quỳ xuống hành lễ.

Vĩnh Kỳ nằm trên giường giãy giụa muốn đứng lên, Càn Long cản hắn, “Ngươi còn có thương tích trên người, không cần hành lễ đâu.”

“Ngũ a ca thế nào rồi?”

“Bẩm Hoàng thượng, Ngũ a ca trên người có vết bỏng, lại hít phải quá nhiều khói, có lẽ sau này sẽ lưu lại chút di chứng, đây là phương thuốc của chúng thần.”

Càn Long lật sơ qua bản phối thuốc, “Cứ việc dùng đi, chỉ cần chữa khỏi cho Ngũ a ca là được!”

Vĩnh Kỳ nằm trên giường nắm chặt tay Càn Long, “Hoàng a mã, nhi thần không sao cả, nhi thần…”

“Nói bậy gì đó, ngươi vì cứu trẫm mà bị thương, ngươi cứ an tâm dưỡng thương là được, có yêu cầu gì cứ việc nói.” Càn Long vỗ vỗ tay hắn an ủi,  dù sao đây vẫn là nhi tử Càn Long trông từ nhỏ đến lớn, là nhi tử hắn từng cực kỳ coi trọng. Càn Long nhìn Vĩnh Kỳ như vậy cũng chịu không được, hơn nữa cả một đoạn đường đếu làm ngơ Vĩnh Kỳ, trong lòng cũng thêm vài phần áy náy.

Đôi mắt Vĩnh Kỳ sáng rực lên, “Nhi thần không cầu ban thưởng, nhi thần chỉ cầu Hoàng a mã đặc xá Tiểu Yến Tử thôi, nàng chỉ là nhất thời hồ đồ, chứ không có ý hại ngài bao giờ cả. Chúng ta  ai cũng yêu kính Hoàng a mã.”

Vĩnh Kỳ than thở khóc lóc, Càn Long lại sửng sốt, lúc sau mới sâu kín nói, “Ngay cả như vậy, trẫm đáp ứng ngươi cũng phải!”

“Tạ Hoàng a mã.” Ngũ a ca nhiều ngày ủ rũ rốt cuộc cũng mỉm cười.

Càn Long cau mày, “Vĩnh Kỳ, trẫm cho ngươi cơ hội lần nãy, cũng cho ngươi một câu, ngươi không phải phu quân của Tiểu Yến Tử, sớm hồi tâm lại đi.

Vĩnh Kỳ còn đang đắm chìm trong viễn cảnh Tiểu Yến Tử được thả ra, nào có nghe Càn Long nói gì, chỉ đáp lại, “Hoàng a mã, như nước người uống, ấm lạnh tự biết.”

Vĩnh Cơ chớp chớp mắt, Tiểu Yến Tử tỷ tỷ sắp được thả ra nha.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi