HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Càn Long đặt chén trà xuống, đứng bật dậy, quy củ của tổ tông đã nói rõ, làm hoàng đế không thể để người khác biết mình hỉ nộ thế nào, miễn cho chúng nắm lấy điểm yếu lợi dụng hắn, Vĩnh Cơ cũng từng nhắc nhở hắn một lần.

Nhưng hiện tại hắn không hơi đâu để ý mấy thứ này, so với an nguy của bản thân, hắn càng muốn cho tất cả mọi người ở đây biết: Thập Nhị là của hắn, Thập Nhị là tâm can bảo bối của hắn. Ai muốn đụng tới nó trước nhìn mặt hắn đã.

Vĩnh Cơ được hai tiểu thái giám đỡ vào, nó vẫn còn hơi choáng, huyết sắc vẫn chưa hồi phục trên khuôn mặt tái nhợt. Lúc đầu nó bị kinh sợ phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cố tình lại có việc nó không thể không đi.

Nó vừa tỉnh lại liền có tiểu thái giám lạ mặt đến gần, lải nhải nửa ngày hóa ra bóng gió nói Lão Phật gia đang xử án ở tiền sảnh, muốn nó đến đó một lát. Vĩnh Cơ nghiêng đầu nghĩ, chợt nhớ tới chuyện xảy ra trước khi mình ngất, chết sống không muốn đi. Chỉ đến khi Kim Bảo nói có Vạn Tuế gia cũng ở, nó mới do dự đứng dậy.

Càn Long nhìn nó mà đau lòng, Thập Nhị của hắn phải là Thập Nhị ngơ ngác ngây ngô đáng yêu, nào có trầm lặng im lìm như bây giờ? Hắn vội bước lại kéo tay Vĩnh Cơ, ân cần hỏi, “Đầu còn choáng không?”

Nếu là người bình thường đều sẽ nói không, đầu có đau cũng không dám kêu đau, đây là tình cảnh nào chứ, Thái hậu còn ngồi ở đằng kia kìa. Nhưng Ái Tân Giác La Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ luôn là đứa bé biết nghe lời không nói dối bao giờ, thế là nó ngoan ngoãn gật đầu, “Vẫn choáng ạ.”

Người đứng trong cả sảnh đường suýt nữa không kìm được phun một búng máu. Khuôn mặt nhăn nhó của Nữu Hỗ Lộc thị càng khó coi thêm vài phần, trông càng thêm âm u đáng sợ.

Càn Long lại không để ý nhiều như vậy, Vĩnh Cơ nói choáng, tim hắn cũng run lên theo, bật người ôm lấy nó. “Ngô Thư Lai, tuyên ngự y lại đây nhìn xem.”

“…”

Ngô Thư Lai bị chỉ mặt điểm danh coi như không nghe thấy gì, ôi Hoàng thượng ôi, ngài đây là muốn nô tài khó xử sao! Toàn bộ thái y viện đều ở bên trong, ngài để nô tài đi đâu tìm một vị về? Hơn nữa ngài không phát hiện ánh mắt sắc mặt của vị kia sao, nếu nô tài mà đi, mạng nô tài cũng đi luôn, từ nay về sau nô tài cùng ngài vĩnh biệt đó!

May mà có vị thái y khôn ngoan bước ra, “Vạn Tuế gia, Thập Nhị a ca chỉ là bị kinh sợ, không có trở ngại gì, nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi.”

“Vậy ban tọa cho Thập Nhị a ca!”

Hoàng đế lên tiếng, thái giám liền bưng ghế dựa tới, Càn Long cho phép để ngay cạnh chỗ hắn, còn tự tay dắt Vĩnh Cơ tới ngồi.

Tất cả mọi người nhìn một màn ‘phụ tử tình thâm’ này, đám a ca nội tâm phức tạp, nhưng họ thì không sao, ngổn ngang trăm mối nhất phải là a ca trước đây được sủng ái nhất, Vĩnh Kỳ. Có được rồi lại mất đi còn thống khổ hơn chưa từng có gì.

Lệnh tần rũ mắt, không biết đang nghĩ tới đâu. Thư quý phi nở nụ cười chua chát, nàng dưới gối không con, Tiểu Cửu mà Hoàng thượng đưa đến từ chỗ Lệnh tần cũng chỉ là một cách cách mà thôi, có vài thứ muốn tranh cũng không được.

Mọi người ở đây còn cố che giấu suy nghĩ trong lòng, nhưng Lão Phật gia trên thượng vị thì không cần phải thế, ánh mắt sắc bén của bà ta đảo qua Vĩnh Cơ, “Ai gia không biết trong cung khi nào thì có a ca được chiều chuộng như vậy.”

Vĩnh Cơ là tôn tử, địa vị trong này không quá cao, lúc vào phải hướng những người khác hành lễ, nhưng trực tiếp bị mấy lời hỏi thăm ân cần của Hoàng a mã nó đánh gãy.

Ô hay nhỉ, hiện tại giữa sảnh ngoại trừ bà và hoàng đế thì chỉ có mình Vĩnh Cơ được ngồi. Nữu Hỗ Lộc thị bực bội trong lòng, bà thực tình không thích Vĩnh Cơ, lại còn vì nó là đầu sỏ hại Tri Họa và chắt gái ngay mới đây, Hoàng thượng làm vậy là không chừa cho bà chút mặt mũi nào, khiến bà khó coi bà càng không thoải mái.

“Lão Phật gia, trước đây chăm sóc Thập Nhị a ca đều là cao nhân bên người Hoàng hậu, thân thể không được tốt nhưng cũng chưa phải đến mức chăm nuôi như bảo bối,” Lệnh tần lấy khăn che nửa mặt, tiếp tục nói, “Khoảng thời gian này Thập Nhị a ca vẫn ở lại Càn Thanh Cung, vì chuyện của tiên Hoàng hậu mà thương tâm thương thân, suy cho cùng vẫn là đứa bé ngoan, thần thiếp trông mặt mũi tái nhợt thế kia mà xót.”

Càn Long liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nhếch môi cười, đem chén trà nóng mới rót trên bàn đặt vào tay Vĩnh Cơ. Vĩnh Cơ hoang mang lo sợ, trong lòng run rẩy kinh hãi, lúc tiếp trà bắt gặp ánh mắt nhu hòa của Hoàng a mã mớichợt thấy an tâm nhiều.

Không sao hết, Hoàng a mã cũng ở đây, không phải sợ, không phải sợ.

“Hồ nháo, Thập Nhị a ca sao lại ở trong Càn Thanh Cung? Thư quý phi, ngươi rốt cuộc chưởng quản cung vụ thế nào vậy?” Nữu Hỗ Lộc thị sớm biết chuyện này, bất mãn trước kia của bà ta bị người bên cạnh khuyên nhủ không nên nói, lúc này nghẹn tức tới nổ phổi rồi, Lệnh tần vừa nhắc tới bà đã muốn đem ra tính sổ!

Thư quý phi mới đứng không được bao lâu lại quỳ sụp xuống. Lệnh tần này được lắm, lúc trước thánh chỉ là Hoàng thượng hạ, nàng thân là quý phi có tài đức gì mà dám bác thánh chỉ của Hoàng thượng?

Cũng giống như bây giờ, nàng không dám cãi lời Lão Phật gia, chỉ có thể quỳ rạp trên đất liên tục dập đầu, “Thần thiếp biết tội, Lão Phật gia bớt giận.”

“Tôn nhi ở lại Càn Thanh Cung là ý chỉ của Hoàng a mã, cũng không phải tại Thư mẫu phi, mong Hoàng mã ma hiểu rõ.” Vĩnh Cơ từ trên ghế đứng lên, đem trà nóng trả lại Càn Long, an tĩnh quỳ xuống, nửa mờ nửa tỏ đẩy Hoàng a mã vô trách nhiệm ra ngoài.

Càn Long vò đầu, Thư quý phi gánh tội thay hắn tất nhiên hắn không ý kiến, nhưng nhi tử lên tiếng, hắn không thể tiếp tục giả ngu, bèn cười làm lành với Nữu Hỗ Lộc thị, “Hoàng ngạch nương, đây quả thực là ý của nhi tử, Thư quý phi cũng không sai.”

Đến tận đây thì đã thành cục diện bế tắc không giải được, cái khăn trong tay Lệnh tần bị vò siết như muốn rách toạc ra. Nàng ta không nghĩ tới Thập Nhị a ca sẽ nói như vậy, nguyên bản nàng muốn tố Thư quý phi chưởng quản cung vụ không tốt để có thể đoạt lại phượng ấn cơ mà.

Nàng ta đảo mắt một vòng, lặng lẽ lướt qua từng người một trong sảnh, không sao, phía sau vẫn còn trò hay.

“Hoàng a mã, Hoàng mã ma, nhi thần muốn cầu một lời công bằng cho Tri Họa. Nhi thần ngày thường đối đãi với nàng có điều thua thiệt, hiện Tri Họa sinh tử thế nào còn chưa rõ, nhi thần chợt mất đi cốt nhục, cầu Hoàng a mã và Hoàng mã ma làm chủ cho nhi thần.”

Tử cục không có nghĩa là không giải được, chỉ cần không khiến hai mẹ con quyền lực nhất Thanh triều xích mích thì không sao, nên người duy nhất có thể mở miệng lúc này là người bị hại, Ngũ a ca Vĩnh Kỳ. Hắn nói mấy lời thấm thía một phen, coi như đem trọng tâm câu chuyện dẫn về chỗ cũ, tránh cho Thái hậu và Càn Long trực tiếp trở mặt với nhau.

“Vĩnh Kỳ nói có lý, ai gia sẽ trả lại công bằng cho ngươi.” Nữu Hỗ Lộc thị cũng không muốn cùng nhi tử tranh cãi trở mặt, có người hạ bậc thang thì bà cũng xuống, quay nòng súng sang Vĩnh Cơ, “Tiểu Thập Nhị, ngươi là tôn tử của ai gia, ai gia cũng biết ngươi là đứa nhỏ tốt, ai gia có chuyện muốn hỏi ngươi!”

Vĩnh Cơ rùng mình một cái, giương mắt nhìn Càn Long. Càn Long chỉ ôn hòa cười với nó, lặng lẽ ra dấu, an ủi rằng nó không phải sợ. Vĩnh Cơ bèn gật đầu, “Tôn nhi biết, tôn nhi có gì sẽ nói hết.”

“Lúc Tri Họa gặp chuyện không may, có đúng là ngươi ở bên cạnh Tri Họa không?”

“Đúng ạ.” Vĩnh Cơ vừa nhớ tới hình ảnh khi ấy liền rùng mình, Càn Long không đành lòng, vươn tay vỗ vỗ vai nó, mở miệng hỏi, “Vĩnh Cơ nói trẫm nghe, sao ngươi lại ở đó?”

Tri Họa là Ngũ phúc tấn, là Ngũ tẩu của Vĩnh Cơ, nếu không có người khác ở đấy, hai người một mình một phòng, không ai biết thì thôi, lộ ra ngoài thì quả thực gièm pha.

Vĩnh Cơ thường trước khi nói đều phải nghĩ một lát, Tiểu Yến Tử thừa dịp cướp lời, “Hừ, nó vốn giao hảo với Tri Họa, thường đến thăm nàng ta, trước mặt sau lưng đều che chở Tri Họa, ta thấy nó với nàng ta căn bản đều là rắn chuột một ổ!”

“Làm càn! Đây là nơi nào mà đến phiên cung nữ như ngươi khoa tay múa chân!” Vĩnh Chương lập tức lên tiếng, mắt thấy cục diện này càng lúc càng như bôi tro trát trấu lên mặt hoàng gia, nơi này trừ bọn họ ra còn có Phúc Khang An, Thiện Bảo là thần tử ngoại gia, truyền ra khác nào nhục nhã bọn họ.

“Ngươi là cọng hành nào? Dám quản bà đây hả?!” Tiểu Yến Tử không hề lép vế mắng ngược lại.

Vĩnh Chương da mặt mỏng, bị mắng thì tức đến đỏ lên, vẫn là Bát a ca Vĩnh Tuyền quyết đoán, trực tiếp sai người bịt miệng trói Tiểu Yến Tử lại ném qua một bên. Ngũ a ca lần này cũng im hơi lặng tiếng, hắn biết lúc này chặn mồm nàng ta lại thì tốt hơn cứ để nàng ta ăn nói lung tung.

“Nhi thần lúc ấy ra ngoài chỉnh lý y quan, sau lại thấy mai trong hậu viện nở rộ rất đẹp, nghĩ vào hái mấy cành về cắm trưng trong thư phòng.” Vĩnh Cơ ngoan ngoãn nói, khóe miệng Càn Long khẽ nhếch, Vĩnh Cơ nào có thư phòng riêng, đây là muốn trưng trong Ngự thư phòng của hắn.

Lại nhớ tới trước kia, Vĩnh Cơ cũng từng muốn hái hoa, có điều lần ấy là hoa quế. Vì nó không đủ cao mà phải nhón gót đảo quanh gốc cây, trông đáng yêu cực kỳ. Vẻ mặt hắn càng thêm nhu hòa, lần ấy là vì Ô Lạp thị, lần này là vì hắn, làm hắn quả thật thư sướng cả người.

Vĩnh Cơ không biết suy nghĩ của Càn Long đã lệch pha cả ngàn dặm, thành khẩn quỳ trên đất chậm rãi nói tiếp, “Nhi thần thấp bé nên muốn tìm cây nào thấp mới dễ hái, sau đó nhi thần thấy phía trước có một người mặc y phục màu đỏ đi ngoặt qua chỗ rẽ.”

Nói tới đây khuôn mặt vừa nhuốm chút hồng hào của nó chợt trắng bệch trở lại. Nó thấy người mặc đồ đỏ nên mới tò mò đi theo, nhưng vô luận nó đuổi thế nào cũng chỉ thấy bóng đỏ thoáng qua chứ không rõ gì nữa.

Truy một hồi không thấy người đâu nó bèn trở về, mỗi lần như thế bóng đỏ nọ lại xuất hiện, nó tỉnh tỉnh mê mê cảm thấy quái dị nên càng không dám đuổi theo, cố tình bóng người kia cứ lởn vởn chung quanh.

Đi lung tung một hồi thì bị người nọ dẫn tới một viện khác, sân viện này nó biết, là chỗ của Tri Họa tỷ tỷ. Nó vừa vào tới liền nghe có tiếng thét thảm thiết, vội chạy vào trong thì thấy Tri Họa tỷ tỷ nằm trên đất, nơi nơi đều là máu. Có cái gì đó động đậy dưới lớp quần áo của nàng ta, sau nó mới biết đó là tiểu chất của nó, bóng đỏ bên cửa sổ đã biến mất không thấy đâu.

Tri Họa thấy nó như gặp được cứu tinh, lúc ấy nàng ta vẫn khá tỉnh táo, nhưng vẻ mặt vặn vẹo trông dữ tợn đáng sợ. Nàng ta vươn bàn tay đầy máu về phía nó, cầu nó cứu nàng và đứa bé trong bụng nàng, nhưng nó ngây như phỗng nói không ra lời, căn bản không biết làm sao mà giúp.

Nó lần đầu tiên thấy tình cảnh như vậy, lần đầu tiên thấy một sinh mệnh gần ngay trước mặt lấy tốc độ mắt thường cũng cảm nhận được chậm rãi tiêu biến đi. Tri Họa cầm lấy tay nó, cố gắng nói cảm ơn, nhưng kỳ thực nó chẳng làm gì cả, chỉ biết mở to hai mắt trừng trừng nhìn nàng mà thôi.

Tri Họa nói nhiều lắm, nó quên hết rồi, chỉ nhớ trước khi ngất xỉu nàng thì thào một câu, “Thật xin lỗi…”

Nó không hiểu nàng nói thế là có ý gì, tiếp đến một lão ma ma liền chạy vào, lớn tiếng chất vấn nó sao lại làm hại Tri Họa, tiểu a ca được bà ta cứu lấy là tiểu chất nó chờ đợi đã lâu, sau đó tất cả mọi người đều tới.

“Nhi thần vào thì thấy Ngũ phúc tấn nằm ngã trên đất, cả người đầy máu, lão ma ma theo đó chạy vọt vào.”

Vĩnh Cơ theo bản năng giấu đi những lời Tri Họa nói với nó. Càn Long thấy sắc mặt nó tái nhợt, thái dương rịn đầy mồ hôi, không nói hai lời kéo nó đứng lên, “Được rồi, hôm nay trước dừng ở đây, việc này trẫm sẽ phái người thăm dò.”

“Hoàng thượng, ngươi quyết tâm muốn bao che Thập Nhị? Nếu là việc nhỏ thì cũng thôi, nhưng đây chính là đại sự liên quan đến mạng người, ngươi cứ thế một câu chấm dứt, khiến bao người chạnh lòng đấy!” Nữu Hỗ Lộc thị vỗ bàn, trợn mắt khó tin nhìn Càn Long.

Bà chỉ cho rằng nhi tử tham của lạ, giống như đối với Tiểu Yến Tử vậy thôi, lúc cần quở trách Vĩnh Cơ vẫn quở trách như thường, không ngờ Hoàng thượng vậy mà bác hết mặt mũi bà ngay trước mặt mọi người như thế!

“Hoàng a mã, nhi thần biết Thập Nhị đệ xuất thân cao quý, được ngài yêu thích, là đứa con ngoan trước mặt ngài,” Vĩnh Kỳ lê gối lết lên, rên xiết từng tiếng, “Nhưng nhi thần không cam lòng, tiểu cách cách của nhi thần đã mất, nhi thần cũng không cam lòng thay Tri Họa. Cốt nhục của nhi thần cứ như vậy vô duyên vô cứ mất đi, nhi thần biết làm thế nào, về sau làm sao nhìn mặt liệt tổ liệt tông Ái Tân Giác La. Hoàng a mã xin hãy nghĩ lại!”

Lệnh tần cũng sướt mướt đưa tay gạt lệ, “Ôi, Tri Họa đứa nhỏ đáng thương này, gả vào đây chưa được một ngày hạnh phúc lại còn…”

“Hoàng đế, vương tử phạm pháp cùng tội như dân, ngươi không thể xử trí theo cảm tính, ngươi là vua của một nước, sao có thể giải quyết sự việc như vậy? Ngươi là muốn chọc tiên đế tức đến đội mồ sống dậy sao?”

Nữu Hỗ Lộc thị cảm thấy nhi tử chỉ vì một đứa cháu mà không chịu nhượng bộ mình thì thất vọng đau khổ, nguyên bản ba phần chán ghét Vĩnh Cơ biến thành mười phần. Thấy Vĩnh Cơ được Càn Long ôm vào lòng, bà càng xem càng chướng mắt.

“Hoàng ngạch nương, ngài nói đúng, nhi tử là hoàng đế,” Càn Long vỗ nhẹ sau gáy Vĩnh Cơ, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng người một, “Các ngươi có đem trẫm để vào mắt sao? Trẫm thấy các ngươi đây mỗi người đều giỏi giang lắm, Lệnh tần, thân phận ngươi là gì mà dám tới nơi này? Có chỗ cho ngươi xen mồm sao?”

Sắc mặt Lệnh tần xanh mét, không cam lòng quỳ phịch xuống, “Thần thiếp chỉ là quá quan tâm Tri Họa…”

“Lão Ngũ là con của Du phi, ngươi chỉ là tần làm gì đến phiên ngươi vươn tay quản lý? Trẫm xem ngươi ngồi ở vị tần còn không quen, vậy giáng làm Ngụy quý nhân đi!”

“Hoàng thượng…thần thiếp sai rồi…” Lệnh tần kêu thét thê thảm, nàng làm sao nghĩ tới kết quả như vậy, đáng lẽ mọi chuyện không phải thế này! Hàn quang trong mắt nàng ta chợt lóe, cố áp chế đi xúc cảm oán hận căm ghét trong lòng, lắp bắp nức nở.

“Hoàng đế…” Nữu Hỗ Lộc thị biết nhi tử là thật sự phát hỏa, bà muốn mở miệng nói chuyện, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn chặn lại, “Chuyện của Tri Họa đương nhiên phải tra, không chỉ vậy, trẫm còn muốn tra cho thật rõ. Hôm nay Thập Nhị của trẫm mệt rồi, chuyện này trẫm đích thân xử lý, Hoàng ngạch nương không cần lo lắng. Tiên đế nếu còn tại, cũng nhất định sẽ không để Hoàng ngạch nương phải lao lực vì việc này.”

Tiên đế kị nhất hậu cung tham chính, Nữu Hỗ Lộc thị khiếp sợ, do dự một chốc rồi không nói gì thêm.

Càn Long ôm Vĩnh Cơ đứng dậy, “Thập Nhị a ca ôn thiện đôn lương, sẽ không nói dối, những gì đã nói trẫm đều tin tưởng. Ai dám ở hậu cung loạn truyền thị phi, cẩn thận cái đầu đấy.”

Hắn liếc qua Vĩnh Kỳ còn quỳ trên đất. “Lão Ngũ, trông nom phúc tấn nhà ngươi cho cẩn thận, trẫm sẽ đòi lại công bằng cho Trần gia!” Càn Long nói đòi công bằng cho Trần gia chứ không đòi cho hắn, Vĩnh Kỳ chỉ đành ấp úng dạ vâng. Tất cả mọi người đều câm như hến, Hoàng thượng nói vậy là sao?

Thập Nhị a ca chắc chắn được Hoàng thượng che chở, Hoàng thượng lại không để ai khác nói gì, chả lẽ sự việc oanh động ầm ĩ cả hậu cung thế này cứ vậy mà kết thúc sao? Không, sẽ không, chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi