HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Người cầu chân tướng cùng người tìm chân tướng đều tới, thoạt nhìn mọi chuyện đều thuận lợi cả. Nhưng thực ra lại hoàn toàn tương phản, lần này khó xử rồi!

Vì người cầu chân tướng không xuất hiện theo lẽ thường, người đó căn bản không muốn sự thật mà là muốn Càn Long giao Vĩnh Cơ ra, Thái hậu không mang ai khác chỉ dẫn theo người nhà người bị hại – Ngũ a ca Vĩnh Kỳ cùng vài lão ma ma tiến vào Càn Thanh Cung. Càn Long nhỏ giọng dặn dò Ngô Thư Lai rồi mới tươi cười nghênh đón, “Hoàng ngạch nương, sao lại đến đây thế này?”

Nữu Hỗ Lộc thì trước đây mỗi lần thấy con mình liền cảm thấy vui vẻ. Nhi tử thành hoàng đế khiến bà trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, có nữ nhân nào lại không thích nhi tử như vậy.

Nhưng lần này không giống, nhi tử vì một đứa cháu tầm thường mà đối đầu với mình, không chừa lại chút mặt mũi nào cho mình, không thuận theo mình nữa, khiến bà cảm thấy thân phận của bà chẳng được tôn quý đến vậy, tiếng nói không được bao nhiêu trọng lượng nữa.

Bà trong lòng không vui, sắc mặt cũng không dễ coi, gạt tay nhi tử đưa ra định đỡ lấy tay bà. “Hôm nay vài Ngự y đến chỗ ai gia, nói Tri Họa thân thể hư nhược, vẫn chưa thể tỉnh lại. Hoàng thượng, ngươi nói xem chuyện này giải quyết thế nào đây?”

“Một đám lang băm! Trẫm ngày mai liền trị tội bọn họ!” Càn Long giả vờ phẫn nộ, Càn Thanh Cung lại hỏng thêm một chén trà.

Ngô Thư Lai vừa xong việc lặng lẽ lách từ cửa hông vào thấy vậy không nhịn được co giật khóe miệng, Hoàng thượng, ngài diễn giả quá! Trọng điểm của Thái hậu đâu phải ở Ngự y, hơn nữa cái ngài vừa ném bể là cái trong bộ sứ Thanh Hoa ngài thích nhất, về sau đừng trách nô tài không nhắc nhở ngài nhá!

Thái hậu thấy phản ứng của Càn Long liền ngưng bặt, kế sách chuẩn bị sẵn trong đầu cũng vô dụng. Bà hừ một tiếng, đổi cách khác. “Hoàng thượng, ngươi là vua một nước, ai gia chỉ là một bà lão cái gì cũng không hiểu, nói lời khó nghe cũng là quan tâm ngươi, quan tâm con cháu.”

Lời của Nữu Hỗ Lộc thị làm Càn Long chợt thấy bồn chồn, bà đây là muốn giải thích với hắn sao? Phải không? Đương nhiên không phải! Nếu bà mạnh bạo hắn còn đỡ được, còn xuống nước mềm mỏng thế này, hắn thực sự bó tay.

Quả nhiên, bà tiếp tục nói. “Ai gia ít đọc sách, đi đây đi đó cũng không nhiều bằng các ngươi, nhưng ai gia trải qua nhiều chuyện hơn ngươi! Phàm là ở ngôi hoàng đế thì không thể xử trí theo cảm tính, ai gia biết ngươi sủng ái Thập Nhị, cảm thấy vì ngạch nương của nó mà thua thiệt nó. Hoàng đế, ngươi phải biết, ngươi trước là vua sau mới là cha. Năm đó Thánh tổ gia cùng Thái tử tình cảm so với ngươi cùng Thập Nhị như thế nào, cuối cùng Thánh tổ chẳng phải cũng xử nhốt Thái tử đó sao.”

“Nhi tử…” Càn Long hốt hoảng, phế truất cấm túc sao… Hoàng ngạch nương ngài xuống tay quả không lưu tình gì. Hoàng mã pháp là người hắn sùng bái nhất, khi ông còn sống hắn luôn theo đuổi để trở thành hoàng đế vĩ đại được như ông, nhưng Hoàng mã pháp có được vui vẻ sao?

Hắn còn nhớ rõ bóng dáng cô đơn của Hoàng mã pháp lúc tuổi già, ông hối hận sao? Tự tay hủy hoại nhi tử mình yêu thương nhất, thiên hạ ai cũng có thể vì việc mình đã làm mà hối hận, nhưng hoàng đế thì không thể, vì hoàng đế là vua.

“Ai gia là Hoàng mã ma của Vĩnh Kỳ, cũng là Hoàng mã ma của Thập Nhị. Thập Nhị bây giờ không có ngạch nương, liền chỉ có ai gia là Hoàng mã ma yêu thương nó, ai gia sẽ không hại Thập Nhị. Nhưng hoàng gia chúng a làm gì có chuyện làm sai lại không truy cứu, Thái tử thân phận tôn quý như kia còn phải chịu tội, huống chi là Thập Nhị.”

Nữu Hỗ Lộc thị nói đến đây liền cứng rắn hơn. Theo ý bà, tiểu tôn tử hại chết chắt nữ cùng cháu dâu bà thích nhất, kết quả tiểu tôn tử và cha nó đến chết cũng không thừa nhận, vậy sao được!

“Lời này của Hoàng ngạch nương là khẳng định chuyện do Vĩnh Cơ làm sao? Ma ma kia cũng chỉ nói thấy Vĩnh Cơ trong phòng Ngũ phúc tấn, chả lẽ trước mặt Hoàng ngạch nương có người xuyên tạc láo lếu?” Càn Long nhăn mày, ánh mắt xẹt qua Vĩnh Kỳ gầy gò yên lặng đứng sau Thái hậu.

“Nào có người xuyên tạc, chuyện này còn có thể thế nào? Hoàng đế, ngươi thật là hồ đồ!” Nữu Hỗ Lộc bốc hỏa, trước kia bà thấy Thập Nhị chỉ là đứa nhỏ rụt rè im lặng, không có năng lực gì, cũng không nói nhiều, đến thỉnh an bà cũng lộ vẻ chết nhát, chẳng biết làm nũng, chẳng biết nịnh nọt, không ngờ nay lại có thể đem hoàng đế dỗ đến mất phương hướng thế này, ngay cả bà là thân mẫu cũng không nể mặt.

“Từng chuyện một hợp lại bày ra đó, không phải Thập Nhị thì còn có thể là ai?! Ai gia cũng chưa nói nó cố ý, tiểu hài tử ngẫu nhiên cũng có chút liều lĩnh, hoàng đế ngươi không thể thiên vị nó, như vậy là không đúng!”

“Hoàng thượng, ngoài cung có Lễ thân vương, Duệ thân vương, Dự thân vương, Túc thân vương, Trang thân vương, Hòa thân vương cùng nhau cầu kiến!” Tiểu thái giám mặc áo màu lam đột nhiên xông tới, cắt ngang khẩu chiến giữa mẫu tử hai người.

Cuối cùng cũng đến rồi, Càn Long nhẹ nhàng thở ra, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, giả vờ kinh ngạc, “Sao lại đến cùng lúc cả thế này?”

Tiểu thái giám thở hổn hển, “Hoàng thượng, còn chưa hết ạ! Ngoài cung Phú Sát đại nhân cũng đang đợi chỉ triệu kiến.”

“Bọn họ ngược lại tới đúng lúc lắm.” Càn Long nâng cằm, dưới góc độ người khác không thấy được ngoắc tay ra dấu với Ngô Thư Lai. Ông hiểu ý, ngay lập tức tiến lên.

“Vạn tuế gia, hôm trước ngài không phải nói để Thiện Bảo tra án Ngũ phúc tấn sao? Lúc này thị vệ Thiện Bảo và tiểu công tử Phú Sát gia cũng chờ ở ngoài Càn Thanh Cung đấy ạ.”

Nữu Hỗ Lộc thị bắt đầu lúng túng, nghĩ lúc này một dàn Vương gia đại thần đều cầu kiến, không lẽ có chuyện gì trọng yếu? Nghe Ngô Thư Lai nói xong, bà cũng hiểu…các Vương gia hẳn là thấy hoàng đế xằng bậy nên mới đến khuyên.

Càn Long xoay người cung kính đỡ lấy bà, “Hoàng ngạch nương, ngươi xem có hay không. Nhi tử từng nói chuyện này nhi tử sẽ tra, lúc này chẳng phải có kết quả rồi đấy thôi? Ngài nếu lo lắng, cảm thấy nhi tử làm việc không ổn, thiên vị Vĩnh Cơ bạc đãi lão Ngũ, vậy nhi tử lập cho ngài một bình phong, ngài ở sau nghe xem mọi chuyện là như nào, để chư vị thân vương cũng nghe cùng.”

“Ai gia cũng không nói hoàng đế thiên vị Thập Nhị…” Nữu Hỗ Lộc thị nghe hiểu Càn Long là đang oán giận, chính mình muốn giải thích, Càn Long đã sai người chuẩn bị bình phong.

Các vị thân vương thực ra cũng không phải trùng hợp cùng tới, mà do Càn Long đã an bài từ sớm rồi. Bọn họ một đám thân vương số khổ, sau khi biết chuyện xảy ra đều muốn làm rùa đen rụt đầu, mỗi người vùi đầu viết tấu cáo ôm, ai ngờ cùng ngày hoàng đế liên tiếp hạ lệnh phải ở gần hoàng cung chờ tín hiệu.

Mấy người ngơ ngác ngồi thủ ba ngày, vất vả chờ trong ngày lạnh như cắt mãi mới thấy từ Tử Cấm Thành nổi lên một con diều, liền nhanh chân hối hả vào cung như ma đuổi.

Buồn cười, bọn họ đã ba ngày không được về nhà, chôn chân mãi trong một khách điếm nhỏ không ai biết, lúc đầu còn ngồi tán gẫu buôn chuyện được, sau ba ngày thì mấy lão nhân sớm nhìn nhau không nói một câu, nước mắt rơi mau. Trong lòng đều nghĩ: Hoàng thượng, ngài cái đồ lừa đảo, ngài không hề nói phải đợi tới ba ngày lâu vậy a!

Lừa đảo đâu chỉ mình Càn Long, còn có Phú Sát tiểu công tử. Y thật sự đẩy a mã nhà mình lọt hố sâu lắm. Phó Hằng run cả người chạy vào cung, trong lòng ân cần thăm hỏi tiểu nhi tử nhu thuận nhà mình, thứ gì đâu á!

Vài vị thân vương xanh xao vàng vọt thất thểu vào cung, nửa đường gặp Phó Hằng đại nhân tiêu điều xơ xác, đôi bên chào hỏi vài câu rồi cùng kết bạn mà đi, bên này Càn Long còn triệu tập thêm người.

“Các ngươi truyền chỉ, gọi tất cả các a ca khác đến đây, những người có mặt ngày đó cũng gọi đến cho trẫm, để bọn họ đứng ngoài cửa chờ.” Sau đó giọng điệu chợt hòa hoãn. “Ra hậu điện thỉnh Thập Nhị a ca ra đây, nói a mã để nó ra, không cần trốn nữa.”

Ngô Thư Lai bất đắc dĩ nhận lệnh, để thủ hạ đi tìm những người khác, tự mình vào nội điện tìm Thập Nhị a ca. Nó cũng thật nhàn nhã, vừa ghé vào long sàng vừa lật thoại bản đọc giải trí.

Ngô Thư Lai phớt lơ long sàng nhăn nheo cùng chăn gối dồn cục lên nhau, nói, “Thập Nhị a ca, Hoàng thượng mời ngài ra ngoài ạ.”

“Hoàng a mã muốn giao Vĩnh Cơ ra sao?” Vĩnh Cơ đứng dậy, có chút kích động, Hoàng mã ma hình như chưa đi mà.

“…” Bình tĩnh! Ngô Thư Lai, ngươi là người trải qua mưa gió, ngươi phải bình tĩnh, ngươi già rồi, Ngự y cũng nói phải tránh xúc động thái quá. Ngô công công chỉnh đốn tâm lý một phen, giữ nguyên khuôn mặt bình thản nói tiếp, “Tiểu chủ tử yên tâm, Hoàng thượng không định làm vậy đâu.”

“À.” Vĩnh Cơ vẫn không tin lắm, rề rà đi ra, nó không muốn ra ngoài, không muốn ra ngoài chút nào hết.

Các thân vương và Phó Hằng là người đến đầu tiên, đến rồi hành đại lễ. Càn Long đối với các vị Vương gia vẫn cực kỳ kính trọng, liền ra lệnh “Thưởng tọa dâng trà!”

Phó Hằng tìm một góc khuất mà đứng, liếc mắt nhìn bình phong sau lưng hoàng đế, cảm giác có người đằng sau. Hẳn là Thái hậu đi, nhìn lại thế trận này, ngẫm lại tin tức của nhi tử, ông tự hỏi Hoàng thượng thật là muốn công khai chuyện này sao?

Mọi người đến cũng đông đủ, Càn Long mới triệu Thiện Bảo và Phúc Khang An đang chở ở ngoài vào. “Mấy ngày trước chuyện xảy ra ở Cảnh Dương Cung trẫm đã cho người điều tra rõ ràng. Thiện Bảo, ngươi đem mọi chuyện nói ra hết đi.”

Có người còn không hài lòng, cảm thất mình thật oan ức! Không đợi Thiện Bảo mở miệng, Vĩnh Kỳ căm phẫn nói trước. “Hoàng a mã, Thiện Bảo là cận vệ của Thập Nhị đệ, lời hắn nói chỉ sợ là mất bổn ý công chính của Hoàng a mã.”

“Ngũ a ca lo xa rồi, chuyện kế tiếp nô tài muốn nói đều là thật, đều có bằng chứng, tuyệt đối sẽ không vu khống. Với lại nô tài có luận chứng đàng hoàng, sẽ không sót tội một ai.” Thiện Bảo bình tĩnh nói, nhìn vào còn có vài phần khí định thần nhàn.

Vài vị thân vương đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy thị vệ này cũng không tầm thường. Hoằng Trú cười hì hì nhìn CànLong, “Hoàng huynh, ngươi đào đâu ra người thú vị như vậy?” Bị hắn trừng mắt bèn bĩu môi ngồi lại đàng hoàng.

“Vậy bản a ca chờ chứng cứ vững chắc như núi của ngươi!” Ngũ a ca hầm hừ.

Thiện Bảo mỉm cười, không thèm để ý đến kẻ cố tình gây sự nữa.

“Hoàng thượng ngày đó giao thần tra án này, thần nhiều lần cân nhắc, bỏ qua miêu tả của Thập Nhị a ca mà tự mình điều tra, nhận thấy chuyện của Ngũ phúc tấn có bốn điểm đáng ngờ.”

“Thứ nhất, thời gian. Ngày đó là đại yến thăng quan của Ngũ a ca, trước mắt bao người cung nữ thị vệ rất nhiều, Thập Nhị a ca đi gặp Ngũ phúc tấn lại không gặp được ai, ngược lại nô tài đụng phải không ít người, giải thích thế nào?”

“Thứ hai, nơi chốn. Phúc tấn có thai, sao trong viện lại không có người hầu hạ? Thứ ba, động cơ. Nếu thật sự là Thập Nhị a ca làm, vậy Thập Nhị a ca vốn giao hảo cùng Ngũ phúc tấn, kính trọng phúc tấn như vậy, vì cớ gì lại muốn ra tay thương tổn Ngũ phúc tấn?”

“Thứ tư, nữ quan kia. Ma ma nhìn thấy chủ tử bị hại, ấy thế mà vẫn bình tĩnh đỡ đẻ tiểu a ca, đến tiền viện mới lớn tiếng tri hô, đây cũng không phải phản ứng của một ma ma bình thường.

Vĩnh Cơ dẩu mỏ, đã nói không phải nó làm rôi, sao lại còn bỏ qua lời khai của nó, còn giả thiết là nó làm!

“Nói cũng có lý, tiểu tử kia. Thực sự rất kỳ quái!” Hòa thân vương Hoằng Trú gật đầu. Hắn vốn là kẻ nhàn rỗi, không dùng đầu óc nhiều cũng hiểu được lần này có thể là Thập Nhị a ca làm, nhưng hiện nay nghe thị vệ này phân tích như vậy, cảm thấy đúng là đáng ngờ!

“Nếu muốn Ngũ phúc tấn yên lặng gặp chuyện không may, ngày đó chỉ một người làm được.”

“Ai?” Càn Long nhướn mày, tựa như hắn chẳng biết gì cả, mang theo tò mò hỏi.

“Chính Ngũ phúc tấn!”

“Buồn cười! Tri Họa sao lại muốn giết hại cốt nhục của chính mình, hại mình hôn mê bất tỉnh?” Vĩnh Kỳ đột nhiên biến sắc, chỉ tay vào mặt Thiện Bảo lớn tiếng chất vấn. “Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi!”

“Có phải ăn nói bừa bãi hay không, Ngũ a ca trong lòng tự biết.” Thiện Bảo lạnh lùng liếc mắt Vĩnh Kỳ đang tức đến khó thở, rồi thản nhiên chắp tay nói với Càn Long, “Nô tài thỉnh ma ma ngày đó ra đối chất.”

Càn Long phất tay ân chuẩn. Ma ma kia đã ở ngoài cửa đợi một lúc lâu, lúc tiến vào hai chân đã mềm nhũn, cũng không dám ngẩng đầu nhìn cả dàn chủ tử kẻ đứng người ngồi, vừa quỳ xuống đất đã khóc lóc kêu oan cho phúc tấn.

Thiện Bảo chắp tay sau lưng đi một vòng quanh bà ta. “Lý ma ma, nghe nói ngươi là gia nô Trần gia, chưa bao giờ vấn tóc lập gia đình, sao lại biết đỡ đẻ?”

“Nô tỳ, nô tỳ…Chỉ là…chỉ là tình thế cấp bách, nô tỳ tuyệt vọng nên cái gì cũng có thể thử…” Lý ma ma hoang mang rối loạn quơ quào hai tay. “Nô tỳ…”

“Được, ta lại hỏi ngươi, ngày thường người hầu hạ Ngũ phúc tấn không phải ngươi, vậy nàng ta vì sao để tứ đại nha hoàn và nhũ mẫu đi hết, chỉ để lại mình ngươi?” Thiện Bảo tủm tỉm cười nhìn Lý ma ma, tốt bụng hỏi sang câu khác.

“Nô tỳ…lúc ấy vừa mới…”

“Ta đã hỏi tất cả gia nhân tại yến hội hôm đó, lúc đầu đúng là có kêu người trong viện Ngũ phúc tấn tới hỗ trợ, nhưng không hề điều đi người hầu kẻ hạ bên cạnh Ngũ phúc tấn, chỉ các hộ vệ mà thôi. Nhưng kể từ lúc Ngũ phúc tấn gặp chuyện không may đến lúc Hoàng thượng tới, thời gian dài như vậy trong viện đều không có bóng người nào, đây là làm sao?”

“Nô tỳ…” Lý ma ma quỳ rạp trên mặt đất, một câu cũng không nói ra được, cả người run rẩy. Rõ ràng là mùa đông mà cả người mồ hôi ướt đẫm.

“Ngươi không cần nói, ta đáp thay ngươi. Lúc Ngũ phúc tấn gặp chuyện không may, ngươi nói ngươi nghe được tiếng Ngũ phấn tấn kêu lên. Ngươi thấy chủ tử gặp nạn mà không hề kinh hoảng, cũng không tri hô gọi người, ngược lại bình tĩnh cứu tiểu a ca, ngươi thậm chí còn nhớ phải lấy chăn vải bọc tiểu a ca lại cẩn thận.”

“Sau đó ngươi ra khỏi viện, lúc này ngươi vẫn không tri hô, cho đến tận tiền viện ngươi mới thất kinh la lớn. Như thế chỉ có một giải thích, ngươi là kẻ biết rõ nội tình, hay nói cách khác ngươi là kẻ đã hại Ngũ phúc tấn.”

Thiện Bảo từng bước ép sát, từng câu từng chữ lạnh lùng như đóng đinh Lý ma ma trên mặt đất.

Càn Long phất tay phối hợp với Thiện Bảo, đúng lúc thêm mắm dặm muối vào, “Mưu hại chủ tử là tội liên lụy cửu tộc, người đâu…”

“Không phải nô tỳ, không phải nô tỳ!” Lý ma ma thành công bị câu cuối cùng đó ép tới sụp đổ. “Là phúc tấn, là tại phúc tấ. Phúc tấn dặn nô tỳ đẩy nàng té xuống đất, phúc tấn còn để nô tỳ theo học nữ hộ sinh đặng biết đỡ đẻ như nào, phúc tấn nói dù có thế nào cũng phải cứu được tiểu a ca. Không phải nô tỳ, Hoàng thượng tha mạng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi