HOAN HỈ PHẬT



Bọn họ đặt chân đến thôn trấn tiếp theo vào đúng ngày Thất Tịch.

Trên đường đã giăng đèn kết hoa, đâu đâu cũng thấy bán đồ ăn đồ chơi, tổ chức đố đèn các thứ.

Bất kể là thiếu nữ hay là phụ nhân ai nấy cũng đều trang điểm tỉ mỉ, xiêm y dập dìu kết bạn đồng du, nhóm người Hạ Cẩm bước vào trong trấn rộn ràng náo nhiệt, có hơi mất tự nhiên mà thu hút vô số ánh nhìn.

Một nam một nữ xuất thân từ Vô Ưu Cung có nhan sắc quá mức gây chú ý, hai người trời sinh phong lưu cùng đi chung với nhau, quăng mị nhãn khắp nơi, câu được không biết bao nhiêu linh hồn nhỏ bé của người ta.

Mà đi cạnh hai kẻ hào hoa phong nhã ấy lại là một vị hòa thượng quần áo mộc mạc giản dị, khiến người ta không nhịn được mà nghĩ rằng y đến đây chính là để thu phục hai con hồ ly thành tinh này.

Hạ Cẩm theo Cung Nhụy như khổng tước xòe đuôi mà khoe khoang mị lực của mình, nhưng vẫn không quên quan tâm đến hòa thượng nhà hắn.

Hắn kéo tay áo Thích Không, cứ lo người lại lạc đi đâu mất.

Sự thật đã chứng minh rằng hắn quả thật không hề lo xa, hòa thượng không phải đi lạc, mà là suýt chút nữa bị đám người chen lấn xô đẩy ra ngoài.

Cũng chẳng biết sao tính nết cái tên này lại dễ ức hiếp đến thế, rõ ràng có võ công, lại chẳng biết sử dụng sức mạnh thoát ra khỏi đám đông mà cứ liên tục xin lỗi người khác.

Hạ Cẩm quay đầu nhìn lại, hòa thượng đầu trọc đi tuốt đằng sau đám người kia, tống tay áo trong tay hắn đã bị kéo căng đến cực hạn, cổ áo bị kéo xệ xuống như sắp rách tới nơi.

"Nhường một chút đi!" Hạ Cẩm nói với người bên cạnh, giọng điệu quen thói mà có hơi hung hăng tùy tiện, nhưng phối hợp với gương mặt đẹp đẽ sáng láng quá mức của hắn, lại khiến người ta không tức giận nổi.

Cuối cùng cũng kéo được Thích Không tới trước mặt hắn, Hạ Cẩm nhìn thử một cái, quả nhiên tăng y đã sắp tuột cả rồi, lộ ra mấy dấu hôn với vết cào trên ngực trên vai hòa thượng mà sáng nay hắn đã để lại.

Cố tình Thích Không lại chẳng biết tự giác chút nào, y không hề biết những vết tích ấy nằm trên người một hòa thượng có bao nhiêu không thích hợp.

Hạ Cẩm kéo kéo cổ áo tăng y, giấu đầu hở đuôi mà nói: "Mấy con muỗi ngoài thành ghê gớm thật đấy, phải đi mua mấy thứ đuổi muỗi về mới được." Thích Không tưởng thật, thò tay vào trong tay nải lấy ra một thứ: "Hình như ta có..." Hạ Cẩm đánh lên tay y một cái "bốp", không thèm nắm ống tay áo nữa mà trực tiếp cầm tay Thích Không, kéo y đi về phía trước: "Đi kiếm cái gì ăn trước đã, đói bụng chết ta rồi."
Hòa thượng không hiểu gì, Cung Nhụy ghé vào cạnh hai người che miệng cười: "Tiểu sư đệ còn biết thẹn thùng ư, ngạc nhiên quá nha!" Hạ Cẩm vốn đang giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra lại bị Cung Nhụy thọt một cái, tức đến đỏ cả lỗ tai, cầm nén bạc ném vào người sư tỷ hắn đuổi nàng đi: "Xin ngài thương xót cho, mau đi tìm tiểu tình nhân của ngài đi." Cung Nhụy làm bộ làm tịch mà lau khóe mắt, vứt lại một câu "Con lớn không thèm nghe lời mẹ." rồi tranh thủ trước khi sư đệ thẹn quá hóa giận mà lẩn vào đám đông đi tìm Trình nương tử đang dẫn con đi mua quà vặt.


Hạ Cẩm bảo đói bụng cũng không phải là nói dối, bọn họ đi đường cả ngày, tuy rằng ăn uống không tệ lắm, nhưng cũng chẳng phải ngon lành gì.

Bây giờ vất vả lắm mới đến được nơi náo nhiệt như này, hắn thấy cài này cũng muốn ăn, thấy cái kia cũng muốn ăn.

Hắn hỏi thăm một người đi đường xem xảo quả(1) chỗ nào bán ngon, thiếu nữ nọ rụt rè xấu hổ mà chỉ cho hắn một tiệm, còn đang lắp bắp muốn nói để mình đi mua cùng hắn, thanh niên tuấn tú kia đã dẫn vị hòa thượng đi mất, chạy đến trước cửa tiệm đó xếp hàng.

Xảo quả tiệm này nổi tiếng khắp nơi, người đến mua xếp thành cả một hàng dài, Hạ Cẩm đợi một hồi, chán chịu không nổi, bèn sai Thích Không đến tiệm khác mua cho hắn một xâu kẹo hồ lô.

Chờ mãi mới đến lượt hắn, hắn chọn mấy miếng bánh tạo hình hồ ly nhỏ, rồi chọn thêm hai viên bánh hình thỏ trắng trắng tròn tròn, đột nhiên lại có ai đó vỗ vai hắn từ phía sau.

"Hòa thượng, ngươi thấy con thỏ này trông có giống cái đầu trọc của ngươi không?" Hạ Cẩm lại tiếp tục lựa bánh, cũng không thèm quay đầu lại nhìn mà cứ thế giơ mấy cái bánh trong tay ra cho người đằng sau xem, người kia lại kề sát vào tai hắn bên mà nói: "Nhóc hồ ly, ta muốn con hồ ly bự nhất kia kìa." Giọng nói trầm thấp tao nhã rất dễ nghe, Hạ Cẩm lại giật thót mà cứng đờ người, sau đó nhỏ giọng ai oán nói: "Ngươi như vầy là đang chen hàng đó, cung chủ."
"Không thèm chiếm tiện nghi của ngươi, ta giúp ngươi trả tiền." Người đứng sau hắn đặt tiền lên quầy hàng rồi vươn tay lấy đi miếng bánh hình con hồ ly to nhất trong tay Hạ Cẩm.

Hạ Cẩm không thể làm gì khác đành theo người đó đi sang bên cạnh, oán hận mà nhìn nam nhân mang mặt nạ hồ ly nửa mặt kia từng miếng từng miếng ăn hết cái bánh mà hắn đã chọn.

Nam nhân vỗ tay phủi sạch vụn bánh, hỏi: "Hòa thượng nhà ngươi đâu rồi?" Hạ Cẩm cẩn thận lựa lời, khen gã một câu: "Cung chủ, cái mặt nạ này của ngươi trông không tệ đâu, mua ở chỗ nào thế?"
"Mới mua từ cái quầy sát bên chỗ bán kẹo hồ lô kia kìa." Nam nhân chỉ đến một hướng, "Người mua kẹo hồ lô xếp hàng dài ngoằng, mà cái tên hòa thượng kia còn để người ta chen ngang nữa, trông tội nghiệp ghê."
Đây là đã hạ quyết tâm không cho hắn trốn tránh nữa rồi.

Hạ Cẩm bĩu môi, thành thật khai báo: "Đúng vậy, đúng là hòa thượng đó, người đâu mà hiền muốn chết, người khác nhờ cái gì cũng không biết từ chối."
"Cũng không từ chối giao hợp với người khác luôn à?"
Hạ Cẩm không trả lời, ánh mắt đảo quanh một vòng, vô cùng hối hận vì ban nãy đã đuổi Cung Nhụy đi mất, đã không còn ai có thể chia sẻ áp lực này.

Mà nghĩ thì nghĩ thế thôi, chứ cho dù Cung Nhụy có ở đây, chắc chắn cũng sẽ hùa theo mà cười nhạo hắn, càng khiến hắn khó chịu hơn mà thôi.

Không biết hòa thượng còn phải xếp hàng bao lâu nữa, chắc cũng không đến nỗi để người khác chen hàng hoài đâu nhỉ...!Hắn bỗng trông thấy thứ gì đó treo lủng lẳng trước mặt, nam nhân đối diện hắn đột nhiên cởi mặt nạ, đeo cái mặt nạ hồ ly đó lên mặt hắn.

Nam nhân vừa lộ mặt ra, chung quanh đã truyền hết tiếng hít khí cùng bao tiếng thét chói tai.

Nếu như nói Hạ Cẩm với Cung Nhụy được tính là xinh đẹp rực rỡ, thì nam nhân này quả thực có thể xưng là nghiêng nước nghiêng thành.


Khí chất quyến rũ khiến người ta thần hồn điên đảo trong nháy mắt gã tháo mặt nạ mà toát ra tứ phía, một đôi mắt đẹp đến chấn động hồn phách nhìn thẳng vào Hạ Cẩm.

"Tiểu Cẩm, ngươi có chắc là y không phải vì tin Phật mà cứu ngươi không? Đừng quên cái điều kiện phải dẫn người về Vô Ưu Cung."
Gần như không ai có thể giữ vững tâm tình mà không bị lay động khi đối diện với đôi mắt ấy, Hạ Cẩm lại chợt nghĩ đến hình ảnh Thích Không đứng trong điện Phật nói với hắn: "Thí chủ, nơi cửa Phật xin hãy tự trọng."
Hắn vừa thất thần, nam nhân kia đã không biết lấy từ đâu ra một cái mặt nạ mà đeo lên.

Gã vỗ lên đầu Hạ Cẩm một cái, cười nói: "Nhưng mà không sao hết, ngươi cũng chẳng hề hấn gì.

Chờ đến lúc đó về cung, chữa tẩu hỏa nhập ma rất dễ dàng.

Nếu ngươi muốn thử xem, thì cứ dẫn về đi, đám đồng môn của ngươi còn tò mò chưa từng gặp hòa thượng ở đó bao giờ đâu."
"Cho ngươi cái mặt nạ đó." Gã để lại một câu cuối cùng rồi biến mất vào trong đám người.

Hạ Cẩm cầm mặt nạ ngẩn người tại chỗ, mãi đến khi một xâu kẹo hồ lô xuất hiện trước mắt hắn.

"Nhiều người quá, xếp hàng có hơi lâu." Thích Không xấu hổ mà cười cười.

Hắn thấy Hạ Cẩm một tay cầm xảo quả, một tay cầm mặt nạ, không còn tay để cầm them nữa, bèn tự nhiên mà cầm xâu kẹo đưa đến bên miệng hắn.

Xâu kẹo hồ lô được nâng lên, sơn tra* bọc đường nhẹ nhàng đặt lên bờ môi Hạ Cẩm, toát ra chút vị ngọt ngào.

(*Sơn tra: Táo gai, táo mèo.)
Hạ Cẩm chớp mắt mấy cái, ánh mắt đáp xuống trên mặt Thích Không.

Hắn hé miệng ngậm lấy viên kẹo hồ lô, còn cố ý lè lưỡi liếm nước đường màu đỏ sậm đến ướt nhẹp, nước đường tan ra dính mấy giọt trên đầu lưỡi, khẽ lướt qua bờ môi mềm mại.

Thích Không như bị bỏng mà cấp tốc dời tầm mắt, suy nghĩ một lát lại liếc sang hắn, vội vã cầm tay nải lên che khuất gương mặt hắn, lắp bắp nói: "Đừng có đứng, đứng ở nơi đông người như vầy, mà ăn...!Ăn đồ ăn như thế."

Rõ ràng mới nãy còn là vị hòa thượng ngay cả dấu hôn trên người cũng không biết che, mà bây giờ lại hiểu rõ như thế.

Hạ Cẩm nở nụ cười, khẽ ngậm vào đỉnh xâu kẹo hồ lô, nói nhỏ vừa để hai người nghe thấy: "Thế thì đi chỗ khác, ăn cái khác nhé?"
Hai người song tu trên chiếc giường đôi trong khách điếm.

Hạ Cẩm khóa ngồi trên đùi Thích Không, một tay xoa nắn dương v*t cực nóng của hòa thượng, tay còn lại vẫn cầm xâu kẹo hồ lô mà từ từ liếm ăn.

Hắn như muốn biểu diễn một màn khẩu giao đặc sắc cho hòa thượng chưa trải sự đời, mặt mày say đắm đượm vẻ gợi dục, đầu lưỡi mềm dẻo khẽ liếm lớp nước đường đã tan một nửa, hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy một quả sơn tra, bờ môi khẽ ngậm vào quả nhỏ tròn vo mà hôn lên môi hòa thượng.

Thích Không thật sự không biết nước đường hay nước bọt của Hạ Cẩm mới ngọt hơn.

Hạ Cẩm vừa hôn môi vừa nhai nát quả sơn tra giữa răng môi hai người, răng nhọn thỉnh thoảng cắn lên đầu lưỡi Thích Không, không nhẹ không nặng, lại hơi nhoi nhói khiến tim y càng đập nhanh hơn.

Hắn ăn quá chậm, quả sơn tra cuối cùng kia còn chưa ăn xong, nước đường đã bị nhiệt độ nóng bỏng của môi lưỡi làm tan ra, hóa thành dung dịch trong suốt màu đỏ nhỏ giọt xuống tay hắn.

Thấy vậy hắn bèn buông tha cho lưỡi của Thích Không, thè lưỡi liếm nước đường trên tay mình, lại liếm sạch cái que, cuối cùng lại tiếp tục liếm quả sơn tra như thể chỉ còn mỗi một miếng bé tí xíu hắn cũng có thể ăn đến một hai canh giờ.

Thích Không siết chặt tay, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà nghiêng đầu, cắn lấy quả miếng sơn tra kia, cách quả nhỏ chua chua ngọt ngọt mà chạm vào bờ môi Hạ Cẩm.

Hạ Cẩm làm bộ kinh ngạc nhíu mày, hỏi: "Chờ không nổi nữa à?" Ngón trỏ như có ý đồ riêng mà nhẹ nhàng đánh một vòng quanh đỉnh côn th*t, nếu không phải tay hắn vẫn đang nắm lấy gốc dương v*t, cái thứ này chỉ sợ là đã nổ tung từ lâu.

Hạ Cẩm cuối cùng cũng coi như vừa lòng mà vứt que kẹo sang một bên, bàn tay dính nước đường lẫn nước bọt bám lên vai Thích Không, nửa quỳ mà ngồi xuống, thịt đùi khẽ cọ qua dương v*t đang đứng thẳng.

Thích Không nắm chặt lấy eo hắn để hắn ngồi vững hơn, nhưng khi Hạ Cẩm thật sự bắt đầu ngồi xuống, Thích Không lại không kiềm được mà ấn người hắn xuống, khiến hắn nuốt côn th*t vào sâu hơn nữa.

côn th*t vừa nóng vừa cứng hơi lệch hướng mà cọ vào vách thịt bên trong Hạ Cẩm, chọc đến điểm nhạy cảm của hắn làm hắn căng cứng người, ngón chân cũng cuộn chặt.

Hắn cong eo, đặt cằm lên bả vai hòa thượng, thoáng trông thấy bộ tăng y được gấp gọn bên gối của Thích Không.

Hắn nhìn chằm chằm vào bộ tăng y ấy, nuốt trọn dương v*t của hòa thượng vào trong người mình, mồ túa ra khắp nơi từ trán tới gò má, từ lồng ngực đến eo rồi xuống bụng, cuối cùng hắn cũng ngồi hẳn xuống, mông ép lên đùi Thích Không.

Hai người đều cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi, há miệng thở hổn hển.

Thích Không cũng biết có lẽ Hạ Cẩm đã hết sức rồi, vì vậy bèn nắm lấy đùi hắn, nhưng vừa muốn bắt đầu hành sự thì Hạ Cẩm bỗng kêu y một tiếng: "Hòa thượng, nhắm mắt lại." Y nghe lời mà nhắm hai mắt, lập tức nghe thấy tiếng xé vải, một mảnh vải che ngang mắt y, cho dù không khí chung quanh có tràn đầy nhục dục, y vẫn có thể ngửi được mùi nhang đèn thấm đượm nhiều năm tỏa ra từ mảnh vải ấy.


"Ngươi..." Y còn chưa kịp nói đã bị Hạ Cẩm chặn miệng.

Hạ Cẩm mạnh mẽ cắn xé đôi môi y, hắn hiếm khi dùng đến cách ve vãn thô bạo như này, Thích Không nhận ra có gì đó sai sai, nhưng y không biết vì sao lại thế.

Hạ Cẩm ngồi trên người y mà đong đưa eo, để côn th*t của y ra ra vào vào trong huyệt thịt ấm áp.

Vầng trán Hạ Cẩm kề sát vào lông mày y, mảnh vải xé ra từ tăng y đã bị thấm ướt, dán sát vào mí mắt Thích Không.

Y nghĩ đây là mồ hôi của Hạ Cẩm, nhưng hình như mồ hôi của hắn có hơi nhiều quá.

Hạ Cẩm cũng có thể ngửi thấy mùi nhang đèn trên miếng vải kia, mùi hương của chùa miếu không làm hắn cảm thấy an tâm chút nào mà lại khiến hắn càng thêm bất an.

Hắn muốn xé nát hết tăng y của Thích Không, dùng vải che khuất hắn y, để y không thể nhìn về phía Phật nữa; dùng vải bịt kín tai y, để y không thể nghe thấy lời Phật; dùng vải chặn luôn cái miệng của y, để y không niệm phật được nữa; lại dùng vải cột chặt chân y, để y không bao giờ có thể quay về với Phật nữa.

Nhưng hắn biết rõ đây là chuyện không thể, nếu như Thích Không không nhìn, không nghe, không nói, không đi, thì y cũng sẽ mãi mãi không nhìn thấy hắn, không nghe thấy hắn, sẽ không gọi hắn, cũng sẽ không bước về phía hắn.

Hắn cảm thấy mình mới vừa bắn ra, nhưng lại không đạt đến cao trào.

Hắn gục vào trong lòng Thích Không, khẽ run vì đợt bắn tinh vừa rồi.

Thích Không nghe thấy hắn hỏi: "Ta có nói với ngươi chưa, người được mang về Vô Ưu Cung lại không thể vượt qua thử thách, không điên thì cũng chết."
"Ngươi đã nói rồi."
"Vậy ta đã nói với ngươi chưa, rằng cho dù kết cục của người đó có ra sao, thì người trong cung bọn ta vẫn không bị ảnh hưởng gì."
"Được vậy thì quá tốt rồi." Thích Không thở phào nhẹ nhõm, "Ta còn đang lo..."
"Tại sao ngươi lại phải làm chuyện này?" Hạ Cẩm cắt ngang lời y, "Ngươi có thể sẽ chết, thế nhưng ta lại không bị làm sao cả.

Ngươi cần gì phải làm đến mức này?"
"Cung thí chủ nói, như vậy ngươi mới có thể có được công pháp hoàn chỉnh, lấy được tự do."
"Thế nên là vì cứu ta ư?"
"Đương nhiên là vì cứu ngươi rồi." Thích Không nói.

Y nghe thấy Hạ Cẩm nở một nụ cười rất nhẹ, nói: "Thật đúng là lòng dạ từ bi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi