HOAN HỈ PHẬT



Không thấy Thích Không đâu.
Sáng sớm Hạ Cẩm còn mơ mơ màng màng đã nghe thấy tiếng Thích Không rời giường, hắn vẫn nhắm mắt mà duỗi tay một cái túm lấy vạt áo Thích Không, lầm bầm mấy tiếng: "Muốn ăn há cảo thủy tinh(1)." Bờ môi ai đó chạm nhẹ một cái lên miệng hắn, hắn nhếch mép, hài lòng chép chép miệng rồi ngủ tiếp.
Hắn ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào mới thức dậy, trên bàn đã để sẵn một cái lồng hấp phủ vải giữ nóng, hắn mở ra lấy cái bánh bao cắn một ngụm, không phải há cảo thủy tinh, chỉ là loại bánh bao tầm thường nhất, hắn ngậm cái bánh bao đang ăn dở bước ra ngoài, Cung Nhụy với Trình nương tử đang ngồi nhặt rau ngoài sân, hắn thong thả đi qua, hắng giọng hỏi: "Sư tỷ, bánh bao này là ngươi làm hả?"
Cung Nhụy lườm hắn một cái, vứt cọng rau vào người hắn: "Nghĩ đẹp nhờ, trưa trờ trưa trật mới rời giường, ai thèm làm bánh bao cho ngươi." Nói đoạn nhìn đến vẻ mặt đắc ý của hắn, Cung Nhụy "Ồ" lên một tiếng thật dài, "Không lẽ là hòa thượng làm cho ngươi?"
"Ta cũng đâu biết, ngủ dậy đã thấy để sẵn trên bàn rồi." Hạ Cẩm cắn bánh bao bước chân khoan thai, "Ôi ôi, cái món há cảo thủy tinh này đúng là tuyệt hảo, chẳng biết là ai để lại cho ta đây."
"Còn bày đặt há cảo thủy tinh cái gì, có liêm sỉ chút đi tiểu thí chủ." Cung Nhụy cười mắng đạp hắn một cú, "Không có gì làm thì đi chơi với Tiểu Ninh đi."
Rốt cuộc ăn sáng xong, chờ tới lúc ăn trưa cũng không thấy bóng Thích Không đâu.

Trình nương tử lo lắng chu đáo, chừa lại một mâm đồ ăn bỏ vào lồng hấp cho Thích Không, nhưng chờ đến tối hòa thượng vẫn chưa xuất hiện.

Đồ ăn hồi trưa nguội cả rồi, Trình nương tử còn muốn chừa luôn bữa tối, Cung Nhụy không nhìn nổi cảnh đồ ăn bị lãng phí, hỏi Hạ Cẩm: " Hòa thượng nhà ngươi đi đâu vậy? Chừng nào mới về?"
Hạ Cẩm cầm đũa chọc hai cái vào bát cơm, nói: "Cứ chừa chút cơm tối cho y đi, y sẽ về sau." Cung Nhụy không nói gì, ăn xong bữa tối rồi cùng Trình nương tử dẫn Tiểu Ninh về căn nhà thuê tạm trong thôn.

Chờ đến sáng hôm sau, Cung Nhụy vừa đến đã liền trông thấy Hạ Cẩm ngồi trước cửa, sợ hết hồn.
"Sao thế, bộ hôm nay được ăn bánh bao hoàng kim trân châu hay sao mà dậy sớm để khoe vậy?"
Hạ Cẩm bĩu môi, đứng dậy đi vào phòng bếp, Cung Nhụy cũng theo vào, nhìn thấy hắn mang hết mấy đĩa thức ăn còn nguyên chưa động đến trong lồng hấp ra ngoài, bèn hỏi: "Ngươi làm gì đó?" Hạ Cẩm đáp lại một câu: "Cho chó ăn!"
Cung Nhụy bắt gặp Hạ Cẩm đang cho con chó vàng bự ngoài cổng thôn ăn, nhưng đồ ăn chay thì chó cũng chẳng thèm, lại dẫn đến một đám gà vịt ngỗng bu đến ăn đồ thừa, Hạ Cẩm ngồi một mình bên gốc cây, nhặt hòn đá nhỏ ném vào giữa bọn nó, lại không cẩn thận ném trúng một con ngỗng trắng to, ngỗng ta kêu lên một tiếng, đập cánh nhào đến muốn đánh nhau với hắn, hắn bị đuổi chạy biến lên trên cây, còn có ý xấu mà tiếp tục nhặt đá chọi ngỗng.
"Làm gì đó!" Cung Nhụy đứng dưới gốc cây nhìn lên, cũng nhặt một hòn đá nhỏ ném vào đầu hắn, "Muốn ăn ngỗng cũng đừng có chơi trò này!" Hạ Cẩm ôm cái trán bị đập sưng giận dỗi chạy đi mất.
Cơm trưa cũng không thấy y về ăn, Cung Nhụy nấu thịt ngỗng hơi nhiều, chỉ đành chừa lại cho bữa tối.

Trời gần tối thui lui, Hạ Cẩm mới lững lững trở về một mình, cũng không thèm nói chuyện với Cung Nhụy, cứ thế bưng bát đũa vùi đầu ăn thịt ngỗng.


Cung Nhụy buông bát, nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên hỏi: "Hòa thượng bỏ đi rồi à?"
Hạ Cẩm cấp nghẹn cơm ho sặc sụa, Cung Nhụy đưa cho hắn cốc nước: "Thôi, đi thì cứ đi, đêm nay dẫn ngươi đi ăn mấy món ngon." Hạ Cẩm khó khăn lắm mới nuốt trôi cơm, lắc lắc đầu.
"Ai nói y bỏ đi đâu?"
"Được, y không bỏ đi, vậy y đi đâu mất rồi?"
Hạ Cẩm im lặng một lát, nhỏ giọng nói: "Nhưng đồ của y vẫn để đây mà."
Cái tay nải đựng đồ của Thích Không vẫn còn để trong phòng hắn, tối hôm qua Hạ Cẩm không ngủ được, bèn lục hết đồ trong tay nải của y ra, điểm qua mấy món bên trong: Một cái bát, một bộ mõ gỗ, một bộ tăng y.

Chỉ có ba thứ này có lẽ là chưa đủ để làm bằng chứng Thích Không không thật sự bỏ đi, nhưng Hạ Cẩm nghĩ, ít nhất y sẽ không bỏ cái mõ gỗ này lại.
"Từ về cung còn có một tháng nữa." Cung Nhụy nhắc nhở hắn, "Lại chờ thêm hai hôm nữa thì không kịp đâu."
Hạ Cẩm hít sâu vào một hơi, cười nói: "Chảng phải vẫn có sư tỷ đấy thôi."
"Nhãi ranh, ngươi có chạy thì cũng biết sư tỷ ngươi còn đây." Cung Nhụy véo nhẹ hai má hắn, "Ngươi vẫn nên cầu Phật tổ phù hộ tiểu hòa thượng của ngươi không bỏ ngươi mà đi đi, sư tỷ có rảnh chơi đùa với ngươi hay không vẫn còn phải xem tâm trạng đấy."
Buổi tối Hạ Cẩm nằm trên giường một mình, lại nghĩ tới lời Cung Nhụy nói.

Cầu Phật tổ phù hộ? Hắn nghĩ, hắn đây là đang muốn cướp người của Phật tổ thì có.
Nghĩ vậy, hắn nằm ngẩn ngơ một hồi, lại vươn người dậy tìm cái mõ gỗ.

Cầm cây dùi gõ mõ đã từng cắm vào trong người hắn, mặt hơi nóng lên, quyết tâm đặt nó xuống bên gối, không dám cầm dùi gõ xuống đâu.

Hắn nhắm mắt niệm A Di Đà Phật trong lòng, kính lạy Phật tổ trên cao, tuy rằng ta dâm tà, lừa gạt, sa vào tửu sắc, câu dẫn hòa thượng phá giới, thế nhưng ta xin người...!Hắn thầm cười khổ một tiếng, hắn làm gì có tư cách để cầu xin? Hắn có tội, không trung thực, cũng không có lòng hối cải.
Hắn ngước mắt lên nhìn điện Phật trang nghiêm nơi cuối bậc thang kia.


Hắn bước lên trên bậc, khinh công không thể sử dụng, đi được đến bậc cuối cùng đã mồ hôi nhễ nhại, Trong điện Phật được chiếu sáng bởi ngọn trường minh đăng, hòa tượng đang quỳ gối trước một tượng Phật cực lớn.

Hắn muốn gọi y, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã bị lấn át trong tiếng gõ mõ tụng kinh.

Hòa thượng ngồi một mình ở đó tụng kinh như không có hồi kết, điện Phật lập lòe ánh nến, cây cối xào xạc trong gió đêm, mỗi một con côn trùng trong rừng đều kêu vang, chúng nó đều đang nói một thứ ngôn ngữ mà Hạ Cẩm nghe không hiểu, tiếng Phạn vang lên từ bốn phương tám hướng vây kín không gian này, hắn lại không có cách nào phát ra âm thanh.
Hắn muốn đi về phía trước, tiến vào trong điện Phật, chạm vào hòa thượng đang quỳ ngồi ở đó, hôn lên đôi môi y, nhìn vào trong mắt y cầu xin y ôm lấy mình, hắn tha thiết nhớ nhung nhiệt độ trong lồng ngực hòa thượng, muốn chạm đến nguồn nhiệt nóng bỏng ấy.
Mỗi bước chân hắn như nặng tựa ngàn cân, ngưỡng cửa cao cao trong điện Phật chặn giữa hắn và hòa thượng dường như không thể nào vượt qua, hắn khó khăn mà cất bước tiến về phía trước, không dám ngẩng đầu nhìn tượng Phật bên trong, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang tĩnh tọa ở đó.
Bóng lưng kia từ từ quay lại, hắn trông thấy hòa thượng nhìn sang, hắn đang muốn gọi tên hòa thượng thì lại nghe thấy y nói một cách lạnh lùng: "Thí chủ, nơi cửa Phật xin hãy tự trọng."
Nghe như xét đánh ngang tai, hắn bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Bên ngoài trời đang mưa, một tia sét ầm ầm đánh xuống, làm cả thôn nháo nhào gà chó không yên.
Sang ngày thứ ba, Hạ Cẩm nói với Cung Nhụy: "Sư tỷ, ngươi kiếm cho ta cái này được không."
"Nam hay nữ?" Cung Nhụy hỏi.
"Khụ!" Hạ Cẩm sặc nước trà, "Mua cho ta hai bình lê hoa bạch!"
"Hừ." Cung Nhụy bĩu môi, "Mưa lớn như vậy ngươi còn bảo ta vào thành mua rượu mang về? Dứt khoát đi với ta luôn cho rồi, không chỉ có rượu uống mà còn có thể ăn đồ ngon, lại chơi đùa mấy vị mỹ nhân."
"Nhưng mà ta còn phải ở đây..." Nửa câu của Hạ Cẩm như bị nuốt chửng trong tiếng mưa, "...Chờ y mà."
"Còn chờ cái rắm, đã ba ngày nay thì không biết y đã cao chạy xa bay tới nơi nào rồi." Cung Nhụy lại nhìn bộ dạng ủ rũ của hắn, "Được rồi được rồi, ngoài rượu ra thì còn muốn gì nữa không?"
Lúc về thì ngoài rượu ra, Cung Nhụy còn mang đến một tin tức: Thích Không không có trong ngôi chùa bọn họ vừa ghé qua, vào thành cũng không hỏi thăm được tung tích của y.

Hạ Cẩm mệt mỏi đáp một tiếng, Cung Nhụy hỏi: "Thật sự không cần ta ở lại ư?"

"Đừng, ta uống rượu xong rồi đi ngủ ngay ấy mà." Hạ Cẩm đẩy nàng ra ngoài.

Cung Nhụy vừa bị hắn đẩy vừa quay đầu lại nói: "Thả cho ngươi đi một lần này thôi đó, lần sau đừng có hòng sai khiến bà đây, trừ khi ngươi chịu đi với ta."
Hạ Cẩm khép cửa lại, chỉ còn mình hắn trong tiếng mưa ngợp trời.

Hắn cầm lấy một bình lê hoa bạch dốc ngược vào miệng, rượu này vốn nên cẩn thận nhâm nhi, nhưng hôm nay hắn không có tâm trạng để làm điều đó, chỉ muốn muốn chuốc say bản thân rồi ngủ cho quên sầu, không phải mơ thấy cái điện Phật hắn không thể đặt chân vào kia nữa.

Hắn uống ừng ực từng hơi, rất nhanh đã cảm nhận được men say, nhưng hắn lại không thấy sảng khoái như mong đợi, chỉ thấy hơi rượu càng làm cho phiền muộn tích tụ trong lòng càng nặng nề hơn.

Dạ dày bỗng co rút một trận, hắn nôn khan mấy bận lại chẳng phun ra được gì, chỉ thấy buồn nôn liên tục.

Hắn không nhịn mà càng cảm thấy tủi thân—— tại sao hắn lại phải khó chịu như vầy?
Hắn cắn chặt môi dưới, thò tay xuống dưới tự an ủi, cái cảm giác say xỉn lâng lâng này càng làm cho thân thể trở nên khô nóng, nhưng cũng chính vì say rượu mà thây hơi uể oải, tự sướng cũng mất đi mấy phần khoái cảm.

Hắn lăn lộn lung tung trên giường, hai má bỗng cọ trúng một phần vải thô ráp, hắn chợt dừng thở, cầm miếng vải lên nhẹ nhàng nhổm người dậy.
Hắn nhắm hai mắt, cẩn thận từng li từng tí cọ mũi lên miếng vải, hắn ngửi thấy mùi đèn nhang nhàn nhạt, đó là mùi hương luôn hiện hữu trên người hòa thượng, da gà da vịt nổi cả lên, hắn do dự hé miệng, ngậm một góc tăng y vào.
Hắn cắn chặt mảnh vải ấy, tựa như hôn môi mà liếm mút vạt áo, nước bọt thấm đẫm một mảng tăng y, hắn vội vàng hít hà thứ mùi ấy như đang ngậm lấy đầu lưỡi, đầu v*, và dương v*t của hòa thượng.

Hắn nắm ống tay áo tăng y nhẹ nhàng vuốt ve hạ thể của mình, vải bố thô ráp cọ lên điểm mẫn cảm làm hắn run rẩy từng cơn.

Không đủ, không hề đủ.
Hắn phát ra tiếng nghẹn ngào như rên rỉ nỉ non, luồn ống tay áo vào giữa đùi mà cọ xát, từ túi trứng đi qua đáy chậu rồi tiến vào giữa khe mông.

Hai chân hắn kẹp chặt, người hắn run lẩy bẩy, ôm một miếng vải mà tự chơi bản thân.


Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn không đủ.
Bờ môi chợt chạm phải cây dùi gõ mõ trên giường, hắn hé miệng, cắn lấy đầu gậy trơn mượt, ngậm cây dùi gỗ vào trong miệng mình.

Hắn dùng cây dùi chơi miệng mình một cách vô cùng bất kính, mút vào món đồ đẫm mùi chùa miếu thuộc về hòa thượng kia.

Thứ này đã được hòa thượng cầm trong tay suốt ngần ấy năm, hắn tưởng tượng bàn tay y nắm lấy cây dùi, mồ hôi từ lòng bàn tay thấm vào từng thớ gỗ, hắn lại mút hết mồ hôi từ trong dùi gỗ ra, mùi vị mặn đắng hòa tan vào trong máu hắn.

Vẻ mặt hắn gần như trở nên thành kính, cắn chặt cây dùi gõ mõ mà van xin, gửi gắm lời cầu nguyện của một kẻ không phải tín đồ.
Vẫn cứ không đủ, không thể nào đủ.

Nước mắt thấm đẫm hai má ửng hồng, hàm răng vẫn cắn chặt cây dùi gõ mõ hòng giữ lấy, nhưng bàn tay y đã nhanh chóng giằng lấy nó ra khỏi miệng, nhét vào miệng huyệt phía sau.

Huyệt đạo bao lấy cây dùi gỗ, hòa thượng nắm chặt một đầu dùi, cắm vào trong người hắn, bị hắn nuốt vào, trở thành một phần trong thân thể hắn.

Hắn hoảng hồn cảm thấy bản thân cũng thấm được chút chương chùa miếu, hắn cũng trở thành một phần của tòa điện Phật kia, cho nên hắn sẽ được hòa thượng nắm chặt, bàn tay hòa thượng sẽ nắm lấy hắn, mồ hôi trong lòng bàn tay hòa thượng sẽ thấm vào cơ thể hắn, hắn sẽ vừa thở dốc vừa rên rỉ đáp lời hòa thượng cùng y niệm từng dòng kinh Phật.
Hắn sắp lên đỉnh, trong miệng ngậm tăng y, một tay nắm chặt ống tay áo nhanh chóng vuốt ve dương v*t, tay còn lại liên tục đâm rút cây dùi gõ mõ vào trong hậu huyệt, trong nháy mắt đạt tới cao trào cây dùi cũng đâm đến nơi sâu nhất bên trong, hắn mút chặt lấy cây dùi gỗ như muốn hòa thành một thể với nó.
Cơ thể hắn dần dần thả lỏng, men say cùng cơn buồn ngủ đã dâng lên ngập đầu, nhưng hắn vẫn ngậm lấy cây dùi trong cơ thể.

Trong giấc mộng mờ mờ ảo ảo, hắn trông thấy một đôi tay đang mơn trớn cơ thể hắn, giữ chặt lấy hắn, hắn mở rộng thân thể cho đôi tay đó, nhưng hắn bỗng nhiên bối rối, bởi bàn tay kia đang cầm lấy cây dùi gỗ, từng chút từng chút một rút ra ngoài.

Hắn cảm thấy mình như đang bị đẩy khỏi điện Phật, mất đi tư cách bước vào điện Phật, hắn sẽ không thể chạm vào hòa thượng quỳ trước tượng Phật kia nữa, người kia rút cây dùi gỗ ra mà hắn cảm thấy mình như đang bị rút xương sống vậy, khiến hắn kinh sợ nhưng lại bất lực không thể làm gì, hắn tóm lấy góc áo hòa thượng, nài nỉ van xin y: "Hòa thượng, hòa thượng..."
"...! Dùi gõ mõ không phải để ngươi dùng như thế." Hắn nghe thấy một tiếng thở dài trầm thấp, đôi môi ai đó khẽ chạm lên bờ môi hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi