HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


Gần như không có ai nhận ra Phương Hạo Vân chính là cao thủ võ thuật ra tay đánh ngã mấy đội viên karate hôm khai trường. Chuyện đời đến nhanh quên nhanh kể cũng khó trách.

Nhưng cảnh đón người yêu này tình cờ bị Trần Thanh Thanh vừa ra khỏi cổng trường nhìn thấy, cô cắn răng giận dữ, thằng khốn này dám bắt cá hai tay, tức hơn nữa là em họ Hàn Tuyết Nhi của cô một lòng mê mệt hắn, chết cũng không chịu cắt đứt quan hệ với Phương Hạo Vân.

"Kỳ, ba mẹ của em không phải là muốn xem thử anh có đủ tư cách làm con rể họ hay không đấy chứ?

Đóng cửa xe lại, Phương Hạo Vân âu yếm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của bạn gái, mỉm cười dò hỏi.

"Không phải đâu, chỉ là muốn mời anh ăn bữa cơm thôi à..."

Bạch Lăng Kỳ chối đây đẩy nhưng ánh mắt láo liên của cô đã nói rõ vấn đề.

Phương Hạo Vân biết ba mẹ của Bạch Lăng Kỳ đáng lí ra hôm nay đều phải đi làm, chắc là họ thấy chiều nay cả hai đứa không có tiết học nên xin nghỉ phép một buổi để ở nhà tiếp đãi hắn.

"Anh đừng nghĩ lung tung, hôm nay vừa đúng lúc ba mẹ em được nghỉ ở nhà, chứ không vì anh mà xin nghỉ phép đâu nhé."

Bạch Lăng Kỳ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Phương Hạo Vân, cô thẹn thùng thốt lên.

"Ơ... Anh có nói gì đâu nào. À, cả tuần nay chúng ta không gặp nhau, em có nhớ anh không?" Phương Hạo Vân lém lỉnh hỏi.

"Không nhớ!"

Bạch Lăng Kỳ tuy ngoài miệng chối cãi nhưng cơ thể co tự giác dựa vào Phương Hạo Vân, đôi mắt xinh đẹp say đắm nhìn hắn, mỉm cười nhắc nhở:

"Lát nữa anh thể hiện cho tốt vào đấy."

Phương Hạo Vân đưa tay bẹo má Bạch Lăng Kỳ, đặt một nụ hôn dịu dàng vào đôi môi đỏ thắm của cô, tươi cười tự tin nói:

"Yên tâm, anh bảo đảm làm ba mẹ em hài lòng. À, để hôm khác anh cũng dẫn em về nhà anh dùng bữa cho ba mẹ anh coi thử cô bạn gái dễ thương của anh nha."

Bạch Lăng Kỳ xấu hổ đỏ mặt, lí nhí đáp:

"Anh muốn làm gì thì làm... Nhưng anh phải thông báo cho em biết trước để em còn chuẩn bị cho tốt đã."

Nhìn dáng vẻ e thẹn của bạn gái, Phương Hạo Vân không chịu nổi hôn tiếp vào trán cô, thần trí của hắn bắt đầu lung lay, đưa tay ôm chặt Bạch Lăng Kỳ vào lòng.

Đôi tay Bạch Lăng Kỳ vòng qua cổ Phương Hạo Vân, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay nhỏ bé như con chim non được bảo vệ.

Phương Hạo Vân cảm thấy vô cùng hạnh phúc, một hơi ấm dâng lên từ tận đáy lòng, tay hắn từ từ tuột xuống mông bạn gái, chỉ thấy Bạch Lăng Kỳ giật nảy mình, liếc xéo Phương Hạo Vân một cái, muốn dằn khỏi tay của hắn. Cô xuất thân trong một gia đình mang nặng tính truyền thống, trước khi kết hôn ôm nhau, hun hít còn chấp nhận được, nhưng vượt quá giới hạn thì cô không dám, nếu để ba mẹ cô biết được chắc giết chết cô mất.

Phương Hạo Vân cười hối lỗi, đưa tay rời khỏi vùng mông Bạch Lăng Kỳ, thả eo cô ra, liền sau đó khéo léo lướt lên trên, vừa định bóp một cái vào bộ ngực đầy đặn của bạn gái, chợt nghe Bạch Lăng Kỳ hét to:

"Không được làm bậy, anh đó, háo sắc lắm..."

Nói xong, cô nắm chặt tay Phương Hạo Vân, không cho hắn sờ mó lung tung nữa.

Chính lúc này, hai người nghe tiếng còi xen xin đường vang lên phía sau. Bạch Lăng Kỳ giật mình nghĩ hành vi thân mật giữa hai người đã bị bạn học qua lại xung quanh nhìn thấy, vội đẩy Phương Hạo Vân ngồi sang một bên.

Phương Hạo Vân nở nụ cười trấn an:

"Không sao, bên ngoài không nhìn vào đây được đâu."

"Không còn sớm nữa, ba mẹ em đang đợi đấy, chúng ta mau đi thôi."

Bạch Lăng Kỳ biết được kính xe hơi là loại kính chống nhìn trộm, thế mới yên tâm. Tuy ở trường đại học nam nữ yêu đương nhau là chuyện bình thường, thậm chí có cặp còn chiến đấu nhau ngay trên bãi cỏ trong sân trường, nhưng với cô thì khác, những lời răn dạy của ba mẹ còn ghi nhớ trong lòng, những pha phô diễn tình cảm trước bàn dân thiên hạ cô không đủ can đảm thực hiện.

Sau khi đến nhà Bạch Lăng Kỳ, giới thiệu họ tên xong, Phương Hạo Vân ngoan ngoãn ngồi vào ghế sofa, khép néo ngồi cứng đơ, hồi hộp chờ hai vị phụ huynh hỏi chuyện.

"Hạo Vân, cô đã nghe Kỳ nó kể về cháu, nói cháu học hành xuất sắc, phẩm chất ưu tú, nói chung mọi mặt đều hoàn hảo, cô muốn gặp mặt cháu lâu rồi. Hôm nay có dịp gặp mặt mới biết cháu quả là một thanh niên tốt."

Người lên tiếng là mẹ của Bạch Lăng Kỳ, Liều Hồng Hà, một phụ nữ trung niên ngoài 40 tuổi, vết chân chim nơi khóe mắt rất nhiều, hiển nhiên ngày thường lao động vất vả, nhưng sắc mặt hồng hào, làn da trắng trẻo, ăn mặc giản dị, nhìn vào là biết ngay đó là một phụ nữ giỏi quán xuyến việc gia đình.

Phương Hạo Vân ngồi thẳng người, lễ phép thưa chuyện:

"Cô khách sáo rồi ạ, nói đến học lực phẩm chất thì Kỳ mới xứng đáng nhận lời khen đó ạ... Lúc học trung học Kỳ còn phụ đạo thêm cho cháu mà, hơn nữa Kỳ hòa đồng với tất cả bạn học, ai cũng muốn làm bạn với cô ấy cả."

Liều Hồng Hà hứng thú nhìn chăm chú vào công tử nhà giàu khiến con gái bà động lòng, cảm thấy anh chàng này rất khá, trên người hắn không hề có vẻ hống hách coi thường người khác, ngược lại còn ra dáng thư sinh nho nhã, xem ra con gái không lớn rồi, biết chọn anh bạn trai tốt.

Nghe Phương Hạo Vân khen ngợi con gái mình, Liều Hồng Hà vui đến nỗi cười tít mắt, nói:

"Hạo Vân à, cháu nói đúng đấy, Lăng Kỳ của cô quả thật là một cô gái tốt... Người làm mẹ như cô thấy rất hãnh diện về nó..."

"Hồng Hà, người ta khách sáo nên mới nói thế, sao mình lại hùa theo vào khen ngợi luôn con gái vậy, con Kỳ nhà mình nghịch ngợm thế nào mình đâu phải không biết, tôi thấy Hạo Vân biết xử sự hơn nhiều đó."

Liều Hồng Hà vốn định xuôi theo lời của Phương Hạo Vân tiếp tục khen ngợi con gái, ai ngờ bị chồng Bạch Văn Sơn đi tới cắt ngang.

Phương Hạo Vân thấy Bạch Văn Sơn bước lại gần, vội lễ phép đứng dậy chào:

"Cháu chào chú ạ!"

"Ha ha!"

Bạch Văn Sơn gật gù, mỉm cười hài lòng, xua tay nói:

"Hạo Vân, cháu ngồi đi, không cần khách sáo với chú, chấu và Kỳ là bạn tốt với nhau, đến nhà chú chơi cứ xem như nhà mình, thoải mái đi cháu..."

Phương Hạo Vân vâng lời ngồi xuống, ngẩng đầu lên quan sát nhạc phụ tương lai của hắn, dù chỉ mới hơn 40 tuổi nhưng xem ra có phàn già nua, chí ít cũng giống một người đàn ông ngoài 50, đầu tóc ông đôi chỗ điểm bạc, hiển nhiên vì lao tâm lao lực lo cho gia đình gây ra.

"À phải, Hạo Vân ngày, ba mẹ cháu có biết chuyện của cháu và con Kỳ không? Họ có..."

Liều Hồng Hà tính tình thẳng thắn, tuy cảm thấy Phương Hạo Vân là cậu thanh niên tốt nhưng trong lòng vẫn lo cách nhìn người của người nhà họ Phương, xã hội hiện đại không còn chú trọng quan niệm môn đăng hộ đối, nhưng hai nhà có khoảng cách quá xa về gia cảnh cũng sẽ phát sinh nhiều vấn đề rắc rối.

Bạch Lăng Kỳ phụng phịu khó chịu, vội kéo mẹ từ ghế sofa đứng dậy:

"Mẹ à, sao mẹ lại hỏi vậy? Không phải nói mời người ta tới nhà ăn cơm sao? Mẹ đi làm cơm đi."

"Đúng đó, Hồng Hà, mình đi làm cơm trước đi, để hai đứa ngồi nói chuyện ở đây."

Bạch Văn Sơn nháy mắt ra hiệu cho vợ bảo vợ đùng nên tiếp tục hỏi nữa.

"Mẹ mau làm cơm đi, mẹ muốn Hạo Vân đói chết à? Anh ấy ngay cả cơm trưa còn chưa ăn đã vội đến đây đấy."

Bạch Lăng Kỳ lo lắng mẹ cô tiếp túc hỏi han, vội đẩy mẹ vào bếp nấu cơm.

Liễu Hồng Hà quay sang nhìn cô con gái cưng của bà, nói tiếp một câu:

"Bây giờ biết quan tâm người khác nữa chứ… Con Kỳ của cô sau này chắc chắn là người vợ tốt chăm lo chu đáo cho gia đình." Nói xong, bà mới theo sau Bạch Văn Sơn đi vào nhà bếp.

Đợi ba mẹ đi khỏi, Bạch Lăng Kỳ tỏ vẻ khó xử, e ấp nói với Phương Hạo Vân:

"Em xin lỗi, anh đừng để bụng, mẹ em ấy, luôn thích lo lắng chuyện này chuyện kia…"

Phương Hạo Vân dựa lưng thoải mái vào ghế sofa, mỉm cười trấn an:

"Xem em kìa, đâu có gì to tát đâu em, thật ra anh không cảm thấy cô hỏi như thế là có gì sai. Tấm lòng người làm cha làm mẹ có ai không mong muốn sau này con cái họ được sống cuộc sống tốt… Kỳ này, em phải đối đãi với ba mẹ em tốt một chút, không được vo lễ như vừa nãy đấy nhé."

Phương Hạo Vân tuy là một cô nhi, nhưng từ khi thay đổi khuôn mặt bắt đầu một cuộc sống mới đã cảm nhận được cái gì là tình thân từ gia đình họ Phương, hắn cho rằng Liễu Hồng Hà làm vậy không sai, bà chỉ muốn tốt cho con gái thôi mà.

"Anh không có lương tâm, người ta nói giúp cho anh thế mà…"

Bạch Lăng Kỳ tỏ vẻ ấm ức, đưa mắt nhìn ba mẹ vẫn còn trong bếp, cô liền lao tới bất chấp ý tứ của con gái nhảy phốc lên đùi Phương Hạo Vân, hai tay vòng qua cổ hắn, khẽ nhăn mày trừng mắt, vờ trách cứ:

"Anh hư lắm, người ta giúp anh giải vây, anh không cám ơn em cũng đành, còn nói ra những lời nhiếc móc em, làm như em là đứa con bất hiếu vậy."

Phương Hạo Vân không ngờ Bạch Lăng Kỳ đang ở nhà mà hành động táo bạo đến thế, dám có cử chỉ thân mật với hắn ngay trong phòng khách.

Chà, phải công nhận phần mông của Bạch Lăng Kỳ có tính đàn hồi cao, ngồi nhún nhảy trên đùi hắn cảm giác thật sảng khoái, nếu thân thể của cô ưỡn tới trước một chút nữa thôi, thân dưới của hắn đã va chạm vào chỗ nhạy cảm của bạn gái rồi.

"Hai đứa đang làm gì vậy…"

Chính vào lúc này, Liễu Hồng Hà đột nhiên đi từ trong bếp ra, tận mắt chứng kiến cảnh con gái thân mật với Phương Hạo Vân, liền cảm thấy hơi chút khó chịu.

"Kỳ, con dẫn Hạo Vân vào phòng con nói chuyện đi."

Đang lúc Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ phân vân khó xử, Bạch Văn Sơn liền lên tiếng giải vây cho hai đứa.

Nghe lời ba, Bạch Lăng Kỳ vội kéo Phương Hạo Vân chạy ù vào phòng cô.

Căn phòng nhỏ của Bạch Lăng Kỳ bài trí rất ấm cúng, cảm giác như một ngôi nhà nhỏ, tấm ga trải giường màu hồng khiến tâm trạng Phương Hạo Vân thư thái rất nhiều.

"Chiếc giường êm ái quá!"

Phương Hạo Vân cởi áo khoác ngoài ra, nằm dang tay thoải mái lên giường tỏ vẻ thích thú lắm.

Bạch Lăng Kỳ do dự giây lát cũng cởi bỏ áo khoác, nằm xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, đưa chân đá nhẹ bạn trai một cái, e ấp nói:

"Hạo Vân, sau khi tốt nghiệp chúng ta kết hôn luôn đi. Đợi lấy nhau rồi em sẽ ở nhà quán xuyến việc gia đình, còn anh yên tâm đi phát triển sự nghiệp của anh. Chẳng phải có câu sau lưng người đàn ông thành công nào cũng có bóng dáng của một phụ nữ sao? Em bằng lòng làm người phụ nữ sau lưng chăm sóc cho anh…"

Nghe Bạch Lăng Kỳ thổ lộ chân tình, Phương Hạo Vân cảm động vô cùng, cô bạn gái này đương nhiên rất thích hợp để lấy về làm vợ, cô đạt đủ tiêu chuẩn chọn vợ hoàn mỹ nhất của bất cứ người đàn ông nào. Chỉ có điều tính đến chuyện lập gia đình còn quá xa vời đối với hắn, hắn muốn từ bỏ quá khứ trước đây, quên đi kí ức về mối tình cô bé tóc bím ngày xưa không phải chỉ dựa vào lời nói, nói ra là làm ngay được. Nói đơn giản hơn là hắn cần có thời gian để nguôi ngoai nỗi đau.

"Hạo Vân, sao anh im lặng vậy?"

Bạch Lăng Kỳ thấy Phương Hạo Vân không tỏ vẻ hào hứng, trong lòng không vui, liền đưa miệng sát tai hắn thỏ thẻ.

Phương Hạo Vân lật mình đè thẳng lên người Bạch Lăng Kỳ, Bạch Lăng Kỳ lập tức phản ứng đưa tay đẩy hắn ra, giữ khoảng cách nhất định với bạn trai.

Phương Hạo Vân vô cùng thất vọng, vốn định thừa cơ hội kiếm chác chút lợi nhuận, nhưng xem ra bây giờ không được rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

"Hạo Vân, có chuyện này em muốn nói với anh, hay là anh dọn khỏi chung cư Kim Hoa đi? Một nam một nữ ở chung với nhau dù sao cũng không hay lắm."

Bạch Lăng Kỳ nhắc lại chuyện cũ.

Phương Hạo Vân ngồi bật dậy, vòng tay ôm eo bạn gái, từ tốn giải thích:

"Chẳng phải anh đã nói rõ với em cả rồi sao? Anh và chị Mai không xảy ra vấn đề gì hết. Hơn nữa đã ở bao lâu nay đâu có xảy ra chuyện?"

Bạch Lăng Kỳ bĩu môi nũng nịu như cô vợ nhỏ, ghen tuông nói:

"Nhỡ sống với nhau lâu ngày anh nảy sinh tình cảm với người ta thì sao?"

Phương Hạo Vân suy ngẫm một hồi, đáp:

"Thôi được, em là bạn gái của anh, em có quyền yêu cầu anh làm bất cứ việc gì. Như vậy đi, đợi khi nào anh tìm được căn nhà thích hợp, anh sẽ dọn đi.

Bạch Lăng Kỳ nghe xong mỉm cười mãn nguyện, trong lòng cô suy nghĩ rất đơn giản, Phương Hạo Vân đã chấp thuận yêu cầu của cô thì sẽ chắc chắn thực hiện, thoáng chốc nụ cười hạnh phúc trở lại trên khuôn mặt cô.

Phương Hạo Vân thừa cơ ôm chặt bạn gái vào lòng, Bạch Lăng Kỳ giả vờ chống cự yếu ớt, sau đó ngoan ngoãn ngã vào vòng tay hắn, mặc cho tay hắn sờ soạng lung tung trên cơ thể cô, nhưng lần này Phương Hạo Vân biết rút kinh nghiệm, hắn tránh những điểm nhạy cảm trên cơ thể bạn gái ra không đụng vào.

Đùa nghịch với nhau một hồi, Bạch Lăng Kỳ đỏ mặt tía tai, vội lên tiếng xin tha:

"Hạo Vân, anh đùng ghẹo em nữa, lỡ bị ba mẹ em nhìn thấy thì không hay lắm đâu."

Phương Hạo Vân thế mới dừng tay, nhìn say đắm vào đôi mắt mở to xinh đẹp của bạn gái, dịu dàng hứa hẹn:

"Kỳ, em yên tâm đi, sau này anh sẽ đối xử tốt với em."

Bạch Lăng Kỳ e ấp gật đầu, dựa vào vai hắn, hạnh phúc lan tỏa khắp căn phòng nhỏ.

Kinh nghiệm tình ái của Phương Hạo Vân không cao siêu, Bạch Lăng Kỳ càng không thể xem là có chút kinh nghiệm, từ lúc hiểu chuyện đến nay, Phương Hạo Vân là người đàn ông duy nhất cô tiếp xúc thân mật như thế. Bạch Lăng Kỳ tin tưởng có được lời thề non hẹn biển của bạn trai, suốt đời này của cô không cần phải lo lắng nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi