HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


Trong lời nói của Hoàng Kỳ Anh có vấn đề, Phương Tuyết Di lập tức hồi hộp : "Anh nói bậy gì đó, tình huống của tôi làm sao mà có thể giống tình huống của anh..."

"Đúng vậy, tình huống của chúng ta cũng không có giống nhau..." Hoàng Kỳ Anh nói : "Nói chính xác hơn, em thích một người vốn không nên thích, còn anh, thích một người không thích anh..."

"Anh có ý gì?" Phương Tuyết Di nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

"Haha!"

Hoàng Kỳ Anh đột nhiên cười : "Tuyết Di, em đừng vội, thật ra anh chỉ tùy tiện nói thôi, anh không có ý khác..."

"Bây giờ anh cút ngay, nhà của tôi không chào đón anh..." Phương Tuyết Di trợn mắt, trừng mắt nhìn Hoàng Kỳ Anh, tức giận nói : "Từ hôm nay trở đi, tôi không cho phép anh đến nhà của tôi... Còn nữa, tập đoàn Thịnh Hâm anh cũng không được đến luôn, tôi không chào đón anh..."

"Em xem, anh chỉ đùa với em một chút thôi mà? Em cần gì phải nghiêm túc như vậy?" Hoàng Kỳ Anh dường như đã đoán được phản ứng của Phương Tuyết Di, cười nói :"Tuyết Di, em đừng vội đuổi anh đi, hôm nay anh đến tìm em có hai mục đích, thứ nhất, anh không muốn nhìn em đau khổ như vậy nữa. Thứ hai, anh muốn bàn một chuyện quan trọng với em... Đương nhiên, nếu em không muốn tiếp thu ý tốt của anh cũng không soa, bây giờ anh trực tiếp nói vào vấn đề thứ hai..."

"Tôi không muốn nghe, anh cút ra ngoài cho tôi..." Không biết vì sao, Phương Tuyết Di đột nhiên cảm thấy sợ Hoàng Kỳ Anh.

"Tuyết Di, anh có thể đi, nhưng anh phải nói cho em biết, chuyện này liên quan đến danh dự của Phương gia..." Hoàng Kỳ Anh chậm rãi nói : "Có người nói, em thích em trai Phương Hạo Vân của em... Tuyết Di, nói cho anh biết, chuyện này rốt cục có hay không?"

"Nói bậy!"

Phương Tuyết Di nghe thấy thế, lập tức quát một tiếng : "Hoàng Kỳ Anh, anh rốt cục đang muốn nói bậy cái gì đó, anh rốt cục muốn làm gì... Anh cút đi, cút ngay bay giờ..."

"Không phải anh nói, là người khác nói... Đương nhiên, em không cần lo lắng, người đó đã bị anh diệt khẩu rồi..." Hoàng Kỳ Anh thản nhiên nói : "Nói cách khác, bây giờ chỉ có một mình anh biết... Tuyết Di, tin tưởng anh, anh không có ác ý, anh đến để trợ giúp em..."

"Cút, cút ngay cho tôi..." Phương Tuyết Di làm ra vẻ muốn ăn thịt người, trông thật khủng bố, chỉ tay thẳng vào mặt của Hoàng Kỳ Anh, căm hận : "Anh rốt cục muốn làm gì..."

"Anh không có ác ý, anh chỉ muốn giúp em thôi..." Đối mặt với sự quở trách của Phương Tuyết Di, Hoàng Kỳ Anh cũng không tức giận, vẫn mỉm cười như trước.

"Bốp!"

Phương Tuyết Di đi đến, hung hăng tát một cái lên mặt của Hoàng Kỳ Anh một cái : "Nếu anh dám nói bậy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Đằng Phi đi làm cái gì, anh hẳn là cũng biết rõ..."

Hoàng Kỳ Anh lấy tay che má của mình, yên lặng không nói gì, kinh ngạc nhìn Phương Tuyết Di, con mắt lóe sáng không ngừng, không biết hắn đang nghĩ cái gì.

Một hồi sau, Hoàng Kỳ Anh mới mở miệng nói : "Tuyết Di, tâm tính của em anh có thể hiểu... Cho nên em đánh anh, anh không đánh trả, anh cũng không tức giận... Xin em tin tưởng thành ý của anh, anh đích thật là đến giúp em..."

Bình tĩnh một chút, Phương Tuyết Di nói : "Xin lỗi, là tôi kích động... Có điều tôi phải cảnh cáo anh, không được nói bậy..."

Hoàng Kỳ Anh thản nhiên nói : "Tuyết Di, hãy nghe anh nói, anh không có nói bậy, chuyện này đúng là như thế... Em không biết, người nọ đã theo đuôi em lâu rồi, cho nên đều biết rõ tình huống của em. Em thích em trai Phương Hạo Vân, hắn cũng có chứng cứ, cũng may là hắn đã bị diệt khẩu, bây giờ trên thế giới này thì chỉ có anh biết được bí mật này... Em yên tâm, anh sẽ giữ kín miệng..."

Nói đến đây, Hoàng Kỳ Anh liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nói :"Tuyết Di, quay đầu là bờ, em có biết em đang làm gì không?"

"Im miệng!"

Phương Tuyết Di tức giận nói : "Tôi không hiểu anh đang nói gì?"

"Em hiểu, cái gì em cũng hiểu..." Hoàng Kỳ Anh đến gần vài bước, nói : "Em biết rõ mình đang phạm sai lầm, nhưng mà em không biết cách nào dừng sai lầm này lại... Bởi vì em đã lún quá sâu. Mà hôm nay anh đến, chính là giúp em đi ra khỏi sai lầm này..."

"Tuyết Di, chúng ta là bạn, không phải là địch... Anh thật lòng quan tâm đến em, thương tiếc em. Anh không hy vọng em có thể yêu anh, chấp nhận anh. Anh chỉ muốn giúp em, không có mục đích gì cả, anh chỉ hy vọng em có thể sống vui vẻ hạnh phúc thôi..." Hoàng Kỳ Anh nói : "Cho dù em không suy nghĩ cho em, thì cũng phải suy nghĩ cho Hạo Vân, suy nghĩ cho ba mẹ của em... Chuyện này nếu truyền ra ngoài, ảnh hưởng lớn bao nhiêu, em hẳn là cũng biết..."

Dưới sự khuyên bảo không ngừng của Hoàng Kỳ Anh, sắc mặt của Phương Tuyết Di dần dần dịu xuống. Cô thậm chí còn phát hiện ra Hoàng Kỳ Anh không đáng ghét như mình tưởng tượng.

Hoàng Kỳ Anh vẫn quan sát sự thay đổi trên mặt của Phương Tuyết Di, thấy sắc mặt của cô dịu đi, hắn liền vội nói : "Tuyết Di, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi..."

Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói : "Được rồi..."

Phương Tuyết Di và Hoàng Kỳ Anh cãi nhau, cũng không giấu được Trác Nhã. Toàn bộ quá trình bà đều nghe thấy, bây giờ trong lòng bà đang khiếp sợ không thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Bà tuyệt đối không ngờ rằng, tâm tư của con gái lại bị người ngoài biết.

Nếu đúng như lời của Hoàng Kỳ Anh nói, đối phương đã có đủ chứng cứ, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì đối với Phương gia, đối với tập đoàn Thịnh Hâm sẽ là một đả kích không nhỏ.

Bà thật lòng mong Hoàng Kỳ Anh có thể giải quyết chuyện này.

"Tuyết Di, nói cho anh biết, khi nào thì em sinh ra cảm giác này?" Hoàng Kỳ Anh thản nhiên hỏi, làm ra vẻ cực kỳ quan tâm và thân thiết.

Trong lòng Phương Tuyết Di đã hơi mâu thuẫn.

Cô suy nghĩ, mình có nên đem suy nghĩ của mình nói hết cho Hoàng Kỳ Anh biết không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi