HOÀN LƯƠNG

81.

Cảnh sát chụp khá nhiều ảnh hiện trường cả trong căn chung cư lẫn tòa biệt thự kia.

Bọn họ dần sàng một lượt, cuối cùng chỉ lấy đi phần dưới tầng hầm kia, còn lại lưu vào hồ sơ.

Nói trắng ra là, bọn họ không có hứng thú với cuộc sống của người kia, bởi vì chúng đối với vụ án này không hề trọng yếu. Bọn họ không cần biết Hám Tắc thích mặc loại trang phục nào, khăn trải giường có màu sắc gì, chén đũa có bao nhiêu bộ, hay bức tranh chữ trong thư phòng kia đáng giá bao nhiêu.

Bọn họ chỉ cần bắt được người, sau đó thẩm vấn, rồi hoặc giam y vào trong ngục hoặc tuyên án tử hình.

82.

Những bức ảnh bị vứt bỏ nằm sõng xoài trên mặt bàn, Du Tá – hoặc là nói, Lạc Thời, thờ ơ liếc nhìn nội dung trong ảnh.

Bất kể là chung cư hay trong biệt thự, không chỉ có dấu vết sinh hoạt của Hám Tắc, mà cũng còn có cả cậu nữa.

Hai năm trước, người đầu tiên bị mất tích, không mấy ai để ý.

Cho đến khi xuất hiện người thứ hai, người thứ ba đồng dạng mất tích, sở cảnh sát mới triệu tập hội nghị, bắt đầu điều tra chuyện này.

Hung thủ thủ đoạn cao siêu, chưa bao giờ để lộ dấu vết. Cảnh sát tìm kiếm thấy bất cứ manh mối nào về kẻ tình nghi, thế nhưng số người mất tích lại càng gia tăng.

Người nhà báo án, lập án, hứa hẹn điều tra… lại đi vào ngõ cụt.

Cho đến một năm trước, Lạc Thời nghe được nội dung cuộc họp, lòng sinh hứng thú.

Cậu quyết định cẩn thận nghiên cứu một chút.

83.

Đến khi có người thứ tám mất tích, Lạc Thời vuốt ve khuôn mặt anh tuấn trong hình kia, khẳng định với cha cậu rằng: “Vụ án này cùng y có quan hệ.”

Nguyên nhân đơn giản bởi vì, vị từ thiện gia tên gọi Hám Tắc này, luôn sẽ trùng hợp xuất hiện cùng người bị hại trong một phạm vi nào.

Nhưng bọn họ không có bất kì chứng cứ nào.

Ánh hào quang trên người y quá dầy, nếu không phải có quá nhiều lần trùng hợp, thì đến một người kinh nghiệm dạn dày như giám đốc sở cũng không dám suy luận đến trên đầu y.

Bọn họ cần  phải có chứng cứ.

Nhưng mà phải an bài ai đến bên cạnh một kẻ tâm lý vặn vẹo như này để nằm vùng đây?

Trong lúc mọi người còn đang bối rối, một cánh tay thon nhỏ từ bên cạnh giám đốc sở giơ lên.

Lạc Thời nói: “An bài tôi đi.”

“Cho tôi nửa năm, tôi sẽ thu thập chứng cứ  mang về.”

Lạc Hoành Tuấn nhìn con trai hồi lâu, trằn trọc suốt hai đêm liền, mới dứt khoát hạ lệnh:

“Cho đồng chí thời gian nửa năm, nếu không lấy được chứng cứ cũng phải an toàn trở về.”

84.

Nửa năm sau, mùa đông này là mùa đông lạnh giá nhất trong nhiều năm qua.

Lạc Thời bước vào hầm rượu, tùy tiện đặt chai rượu quý giá lên thùng rỗng, sau đó xoay người đánh giá một lát, đẩy ra cánh cửa ngầm trong góc.

Cầm chiếc điện thoại ‘không nỡ vứt đi’ của mình chụp hình, bình tĩnh thu dọn chăn đệm gọn gàng, tới khi thay xong quần áo, liếc nhìn camera giấu kín trong góc một cái, đặt chìa khóa lên kệ giày, tay không rời đi.

Tựa như ngày cậu dọn tới đây giống nhau, đều không mang theo bất cứ thứ gì.

85.

Không khí bên ngoài vẫn còn lạnh lẽo, nửa mùa đông qua đều bị nhốt trong nhà giam ấm ấp khiến Lạc Thời thở ra một làn khói trắng, nhíu mày trốn vào trong xe.

Thật lâu sau, cậu hạ cửa kính xuống một chút xíu, nói với cha: “Ba, con muốn đi ra ngoài đi một vòng.”

Cậu không thích đi chơi, thế nhưng bị Hám Tắc giam cầm đã lâu, nghẹn đến mức khó chịu.

Cậu muốn ngắm nhìn bờ biển Victoria (*), muốn nhìn một chút phong thổ Tây Song Bản Nạp (**).

Muốn rời đi nơi chứa đầy hơi thở của Hám Tác, muốn quên đi một chút chuyện cần phải quên, muốn đến nơi khác ngây người một đoạn thời gian, không biết lúc nào sẽ trở lại.

Nếp nhăn nơi khóe mắt tựa như càng sâu thêm, như là đang hối hận, lại như đang tự trách.

Lạc Hoành Tuấn biết con trai mình thông minh, cũng biết rõ tính cách của cậu.

Từ sau khi thê tử qua đời, bản thân bận rộn công tác, không biết từ lúc nào mà Lạc Thời đã trở thành bộ dáng như vậy, không thích nói chuyện, lạnh nhạt hờ hững.

Lạc Hoành Tuấn muốn hỏi xem cậu có cần người đi cùng hay không, nhưng nghĩ tới mình nào có kì, căn bản không thể đi cùng được.

Ông muốn khuyên con chờ vụ án này kết thúc rồi hẵng đi, thế nhưng lời đến bên miệng lại chẳng nói nổi.

Cuối cùng cách một tầng pha lê, ông đặt tay lên vai cậu: “Được rồi, ba đặt vé cho con.”

Nhưng mà con ông uể oải từ chối: “Không, con sẽ tự mua.”

86.

Ngày cậu lên máy bay, H thị nghênh đón tia nắng mặt trời đầu tiên suốt cả mùa đông.

Thời tiết tốt đẹp, máy bay cũng không trễ giờ.

Lạc Thời nhìn qua lớp cửa kính ngắm nhìn sân bay trống trải, sửa sang lại khăn quàng cổ.

Thật ra những dấu vết trên cổ đã biến mất từ lâu, thế nhưng cậu luôn có cảm giác vẫn còn mang trên người ấn ký thuộc về Hám Tắc.

Lạc Thời bị Hám Tắc chăm sóc nửa năm, thật vất vả thêm chút da thịt, ngắn ngủi mấy ngày lại gầy như xưa.

Cậu không mang đồ đạc gì nhiều, chỉ có môt chiếc túi tùy thân, cùng hai tấm ảnh.

Tìm được vị trí liền ngồi xuống, cậu dựa vào lưng ghế, cầm đồ vật trong túi ra xem.

Túi hồ sơ có rất nhiều ảnh chụp, nhưng cậu chỉ cầm hai tấm trong đó.

Một tấm là tủ quần áo của Hám Tắc, giữa một dãy âu phục tro đen ám sắc, đột ngột treo một bộ đồ mặc nhà màu xanh đậm.

Một tấm khác chụp phòng ngủ trên lầu ba trong biệt thự, giường đệm phẳng phiu, cùng một hộp bánh kem trước khi rời đi cậu chưa hề nhìn thấy.

Một thứ là cậu đưa cho Hám Tắc, còn một món đồ là Hám Tắc đưa lại cho mình.

Mà hai dạng lễ vật khác biệt, cả hai người họ đều không hề mang đi, tất cả đều lưu lại trong tòa biệt thự cất giấu rất nhiều thi thể kia.

87.

Cảnh sát vẫn không hề bắt được Hám Tắc, không rõ y đã chạy tới nơi nào.

Thế nhưng H thị chỉ to bằng chừng đó, nói trốn cũng không thể trốn đi đâu được.

Lạc Thời có chút mệt mỏi, cậu khẽ nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây.

Vị Lan tiên sinh kia đã được tìm thấy, thi thể được giấu trong cốp xe mà Hám Tắc thường dùng, bị ngâm mình trong thùng chứa ethanol nồng độ cao.

Trải qua kiểm tra, nguyên nhân tử vong không phải do hít thở không thông mà chết, mà bị ngộ độc ethanol dẫn tới tử vong.

Thủ pháp cùng mười cỗ thi thể kia giống nhau.

Lạc Thời cụp mắt, khóe miệng hơi hơi giật giật.

Cũng chỉ có Hám Tắc yên tâm thoải mái ngày ngày ngồi trên chiếc xe có chứa thi thể đó đi ra ngoài.

88.

Lạc Thời ngủ thiếp đi.

Đến lúc tỉnh lại, từng đóa mây trắng trôi qua ngoài cửa sổ, máy bay đang trên đường đến trạm thứ nhất trong hành trình của cậu – Victoria.

Cậu xoay xoay cái cổ mỏi nhừ, lúc này mới chú ý tới vừa nãy không cẩn thận dựa vào vai vị khách bên cạnh.

Cậu ngồi thẳng thân thể, mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi.”

Người nọ khẽ cười: “Xin lỗi vì điều gì vậy?”

Lạc Thời ngẩn ra, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Vị hành khách bên cạnh mặc một bộ tây trang tối màu, tóc vuốt ngược ra sau, để lộ khuôn mặt vô cùng điển trai.

Cậu nhớ rất rõ bộ tây trang này, đây là bộ mà Hám Tắc thích nhất, cậu cũng thường ủi phẳng bộ đồ này cho y.

Bộ đồ đã từng tự tay chạm vào quá nhiều lần, nước hoa hương tử đằng, một hương vị vừa nho nhã lại thanh lãnh.

Thế nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn xa lạ, cùng…

Thanh âm vô cùng quen thuộc.

89.

Nam nhân vẫn đang mỉm cười nhìn cậu, biểu tình ôn nhu.

“Chủ nhân cho sủng vật mượn tạm bờ vai, không phải là chuyện quá mức bình thường sao?”

Trong nháy mắt, Lạc Thời như bị ai bóp lấy cổ họng, không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.

Chung quanh không còn hành khách nào khác, dường như cả chiếc máy bay này chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

Nam nhân giơ tay, nhẹ nhàng nâng cằm Lạc Thời: “Nửa tháng không gặp, câm rồi sao?”

Theo sự đụng chạm của đối phương, cả người Lạc Thời bắt đầu run rẩy, bất an, mà sâu trong nội tâm lại như đang mong chờ điều gì.

Nam nhân tàn nhẫn cắn một miếng lên môi cậu, mang theo huyết tinh cười lạnh: “Chỉ chạm một chút như thế, liền bắt đầu hưng phấn?”

90.

Khóe mắt hồng hồng, cậu gian nan mà phun ra một chữ: “…. Cút.”

Hám Tắc híp mắt: “Thỏ con, em nhớ rõ tôi từng nói gì với em không?”

“Tôi luyến tiếc bẻ gãy đôi chân xinh đẹp của em, bởi vì tôi thích dáng vẻ em câu lấy eo tôi.”

“Cho nên có lẽ em có thể thử xem, tư vị bị tôi buộc ở trên giường.”

“Tôi sẽ làm cho em không cần liêm sỉ mà mở chân ra, cầu tôi chơi hư em.”

Lạc Thời bị bóp chặt cổ, hô hấp trở nên khó khăn, theo khí áp quanh mình biến hóa, thanh âm bên tai đều dần dần rời xa.

Hám Tắc mỉm cười, tay càng dụng lực: “Binh bất yếm trá?”

Âm cuối có chút nâng cao, như đang cười nhạo Lạc Thời gửi tin nhắn lúc rời đi có biết bao buồn cười.

Là một kẻ biến thái có tâm tư tỉ mỉ, y sao có thể phạm sai lầm cấp thấp như quên khóa cửa tầng hầm như vậy được?

Y nhìn giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt Lạc Thời, mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Sai rồi, là tiên lễ hậu binh.”

——————————

Chú thích:

(*) nguyên văn 维多利亚海景. Theo như mình tra anh gg thì có 3 kết quả nổi bật: một là cảng Victoria của HongKong, thứ hai là biển Victoria của Úc, thứ ba là Thành phố Victoria là thủ phủ của bang British Columbia, Canada.

(**)Châu tự trị dân tộc Thái Tây Song Bản Nạp, ngắn gọn là Tây Song Bản Nạp hay Sipsong Panna (tiếng Trung: 西双版纳, Xishuangbanna) là châu tự trị dân tộc Thái ở cực nam tỉnh Vân Nam, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, giáp giới với Phongsaly, Oudomxay, Luangnamtha (Lào) và bang Shan (Myanma)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi