HOÀN MỸ BẠCH NGUYỆT QUANG CHUẨN BỊ TU DƯỠNG

Trần Hạ năm thứ năm mươi bảy, đầu mùa hạ, Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị, phế thừa tướng thiết lập nội các, Giang Dật trở thành đại học sĩ nội các trẻ tuổi nhất.

Năm xưa Giang Dật từ chức rời khỏi triều đình, sau đó lại đột nhiên quay lại, Hoàng đế và Thái tử đều không truy cứu hành vi như trò chơi trẻ con này của hắn, cho dù đám ngự sử của Ngự Sử Đài đã tấu lên nhiều lần.

Giang Dật nhẹ nhàng bâng quơ tóm lấy một tên, gϊếŧ gà dọa khỉ. Sau khi một người chết, không còn ai dám nhắc đến một câu phản đối nữa.

Có lẽ là đã lâu không gặp, nên rất nhiều người đã quên mất Giang Dật có tính tình thế nào. Tướng mạo tuấn tú nhã nhặn, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn khϊếp người, chỉ một lời nói thôi đã có thể nhẹ nhàng lấy mạng người khác.

Càng huống gì, Hoàng đế và Thái tử rõ ràng là đang bảo vệ hắn, người có mắt nhìn đều có thể nhìn ra được, Giang Dật của bây giờ không thể chọc vào được, Giang Dật của sau này, càng không thể chọc vào.

Giống như Hoàng trưởng tử, bởi vì đối nghịch với Thái tử mà làm khó hắn, sau khi Hoàng đế băng hà, Giang Dật liền dùng thủ đoạn nhanh nhất đơn giản nhất mà cũng tàn nhẫn nhất để quét sạch tất cả tướng sĩ của Hoàng trưởng tử. Sau đó sau khi Thái tử đăng cơ đã ban một thánh chỉ, đuổi Hoàng trưởng tử đến nơi hẻo lánh chim không thèm ị là Tây Bắc.

Mẫu thân của Hoàng trưởng tử là Thục phi vì chuyện này mà xém tí nữa đã khóc mù cả mắt, nhưng hiện nay Hoàng đế băng hà, Thái tử sẽ không có bất cứ nhân từ gì với bà ta.

Khi xưa có lẽ Nam Cung Huyền từng mềm lòng, từng lương thiện, nhưng sự không tin tưởng của Hoàng đế khi xưa đã triệt để khiến Nam Cung Huyền bản tính lương thiện ngây thơ hoàn toàn không còn mềm lòng nữa.

Hắn đăng cơ, Thiệu Kinh Vũ và Giang Dật trở thành hai cây đao sắc bén trong tay hắn, một cây chinh chiến bên ngoài, một cây diệt trừ tất cả nguyên tố bất hòa bên cạnh.

Một đồng liêu có quan hệ tốt với Giang Dật từng ngầm khuyên Giang Dật, Nam Cung Huyền đăng cơ hiện nay có thể mượn tay hắn diệt trừ tất cả những chướng ngại hắn ta không thích, thì rồi cũng có một ngày sẽ mượn tay người khác diệt trừ hắn.

Giang Dật cười cười, không thèm để ý.

Người đó hỏi hắn sao lại tin tưởng Nam Cung Huyền đến vậy, Giang Dật nói: “Không phải là tin tưởng.”

Mà là sẽ không có một ngày như vậy.

Không ai hiểu được ý của câu này.

Cũng không ai hiểu được hành vi của hắn.

Ngay cả Nam Cung Huyền cũng không hiểu được.

Hắn không để ý đến điều gì cả, không sợ gì cả, gây thù chuốc oán bao nhiêu dường như cũng không liên quan gì tới hắn, thi hành chính lệnh khó tới mức nào hắn cũng không chối từ. Ngân lượng ở hộ bộ ngày càng nhiều, người sợ Giang Dật ngày càng nhiều, người âm thầm mong hắn chết cũng ngày một nhiều.

Nam Cung Huyền thay hắn ngăn lại các loại đồn đãi trong triều, nói chuyện với hắn ở Ngự hoa viên.

Thời điểm đó Tiên đế đã băng hà được năm năm.

Còn người rồi đều sẽ thay đổi, Nam Cung Huyền khi xưa tin tưởng Giang Dật tuyệt đối, nhưng tới khi thật sự ngồi lên vị trí đó rồi, tất cả mọi thứ vẫn có sự thay đổi.

Nghi kỵ, chắc chắn sẽ có nghi kỵ, Thiệu Kinh Vũ tay nắm trọng binh, Giang Dật quyền khuynh triều dã, rồi còn cả đệ đệ ruột ở tận nơi xa. Đứng càng cao, tâm càng lạnh, hoài nghi cũng càng nhiều.

Nhưng sau đó, hắn ta vẫn nghi ngờ Thiệu Kinh Vũ sẽ phân tán binh quyền của mình, sẽ lệnh cho Nam Cung Diệp mỗi năm về triều yết kiến, nhưng không còn nghi ngờ Giang Dật nữa.

Bởi vì từ khi bắt đầu, Giang Dật đã đi trên con đường không còn lối về.

Con đường ngoại trừ Hoàng đế, ngoại trừ bách tính, sẽ chẳng có ai thích.

Đụng chạm vào căn cơ của các thế gia quý tộc, chỉ cần Hoàng đế không bảo vệ hắn nữa, Giang Dật căn bản không sống nổi mấy ngày.

Sau đó thậm chí ngay cả nhà vợ của mình là Giang gia cũng bắt đầu bất mãn. Giang Dật không chút lưu tình đoạn tuyệt quan hệ với Giang gia, đến tận bây giờ vẫn cô độc một mình.

Hắn không có người nhà, không có thê tử, không có con cái, Giang phủ lạnh lẽo, chỉ có linh tinh vài nô bộc già.

Nhiều người nói hắn làm việc thiên vị trái pháp luật, nói hắn tham ô nhận hối lộ. Nhưng Nam Cung Huyền biết, nhiều năm như vậy, Giang Dật thậm chí ngay cả ngọc bội đeo trên eo cũng chưa từng đổi cái khác, thậm chí ngay cả dây la anh cũng đeo rất lâu rồi.

Nếu không phải chính lệnh do hắn thực thi đúng thật có thể khiến bách tính ăn no, khiến hộ bộ có nhiều ngân lượng, cũng khiến cho hiện tượng tham ô nhận hối lộ nhiều năm giảm bớt, hắn thật sự sẽ bị gài vào cái tội nịnh thần.

Ai bảo cho dù thế nào Hoàng đế cũng sẽ không động vào hắn chứ, chỗ cao khó tránh khỏi lạnh, cứ luôn có vô số người muốn kéo hắn xuống.

Người hiểu hắn thì thương cho hắn, người không hiểu hắn thì ở sau lưng liều mạng nguyền rủa hắn.

Nam Cung Huyền có hơi không nhẫn tâm, hiếm khi hắn ta có tâm trạng uống trà cùng Giang Dật, vẫn là Bích Loan Xuân hai người quen thuộc, Nam Cung Huyền thậm chí còn quyết định thay hắn, bảo hắn thu bớt mũi nhọn, làm dịu bớt quan hệ với các trọng thần trong triều.

Nhưng Giang Dật lại xua tay nói không cần.

Nếu Giang Dật mà có thể khuyên được thì đó đã không phải Giang Dật rồi. Cũng có thể từng có người khuyên được hắn, nhưng người đó đã không còn nữa.

Khi xưa lúc Giang Dật rời khỏi Kinh Thành từng nói cuối xuân hắn sẽ về lại, quả nhiên cuối xuân hắn đã về, chỉ là lúc về chỉ có đơn độc một mình.

Hắn ta hỏi hắn Lâm An quận chúa đâu, sắc mặt Giang Dật đầy phức tạp, giống như vui, lại giống như buồn, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói.

“Đi rồi.”

Nam Cung Huyền từng thấy được tình cảm sâu đậm của Lâm An quận chúa dành cho Giang Dật, vậy nên sao nàng ấy có thể đi được, sao lại có thể nỡ rời đi.

Nhưng Giang Dật lại một mức nói rằng nàng đã đi rồi.

Lòng Nam Cung Huyền thoáng nhói lên, đột nhiên hiểu ra “đi rồi” không phải chỉ có một ý nghĩa.

Có thể nàng ấy đã gặp phải điều ngoài ý muốn, vĩnh viễn rời đi rồi.

Nam Cung Huyền bỗng chốc không biết nên an ủi Giang Dật thế nào, bởi vì chính bản thân hắn ta khi nghe thấy tin này cũng có hơi buồn. Nhớ đến nữ tử xinh đẹp xán lạn kia, cuối cùng vẫn để lại trong lòng một dấu ấn.

Có lẽ trong lòng Giang Dật đã khắc vào một đao thật sâu.

Thê tử kết tóc trước kia mắc bệnh qua đời, khó khăn lắm mới có được người mình thích, nhưng rồi lại vẫn chia xa. Nam Cung Huyền nhớ lại nỗi đau thấu tim khi năm xưa Thái tử phi rời đi, liền thở dài một hơi rời khỏi Giang phủ.

Giang Dật đoán được Nam Cung Huyền đang nghĩ gì, có thể hắn ta cảm thấy hắn mệnh khổ, cảm thấy hắn đáng thương, nhưng hắn không giải thích gì cả.

Người ở trên có ý nghĩa như vậy, đối với hắn mà nói là có ích không hại, Giang Dật sẽ không làm điều dư thừa, cho dù hắn cũng không hề buồn bã mấy.

Giống như những gì trong thư viết, hắn lại có được một đoạn thời gian đáng cho hắn hoài niệm thật lâu, hắn biết Nhan Nhất Minh cũng có tình cảm với hắn, hắn sẽ không có ác mộng khiến mình hối hận cả đời nữa, như thế là đủ rồi.

Những thứ này đã đủ chống đỡ cho hắn sống được rất lâu, đủ cho hắn cứu vớt cái quốc gia đã mục nát này.

Sau này nếu như không chống đỡ nổi nữa, nếu thật sự quá mức nhớ mong, chọn lựa cái chết cũng không phải một chuyện quá khó.

Thậm chí, có lẽ, đây là một loại giải thoát.

Hắn nói với bạn bè của mình, hắn không để ý đến cái nhìn của người đời đối với hắn. Không phải vì tin tưởng Nam Cung Huyền, chỉ là vì hắn chưa từng nghĩ sẽ sống lâu.

Chắc cỡ mười năm, cỡ hai mươi năm, Giang Dật lại đổi một dây la anh mới toanh, có lẽ đợi khi tất cả dây la anh đeo ngọc bội đều trở nên cũ kỹ, có lẽ đợi khi bức tranh năm xưa Nhan Nhất Minh để lại dần dần mất đi màu sắc.

Tóm lại sẽ không quá lâu.

Vậy nên hắn không biết mệt mà hao tổn tâm sức, làm theo ý mình không màng sự phản đối của thế tộc. Hắn từng bị thương vài lần, là bị ám sát, sau đó Hoàng đế phái thị vệ bên mình đến bên cạnh hắn.

Cũng có người thay hắn cầu thân, ngay cả Hoàng đế, Thái hậu cũng từng làm mai cho hắn, nhưng Giang Dật đều từ chối hết.

Năm đó cuối cùng Nam Cung Huyền cũng lập một Hoàng hậu mới, Giang Dật hỏi hắn có còn nhớ đến Thái tử phi không, Nam Cung Huyền phất tay thở dài nói: “Sao lại không nhớ.”

“Nhưng trẫm, ngay cả tướng mạo của nàng cũng nhớ không rõ nữa rồi.”

Thái tử phi qua đời đã mười mấy năm, hắn vẫn uống Bích Loan Xuân, nhưng lại nhớ không rõ dáng vẻ của nàng.

Giang Dật cười: “Vậy cũng tốt.”

Hoàng đế nghe không hiểu, chỉ cho rằng hắn nói chuyện lập Hoàng hậu mới cũng tốt, nhưng không ngờ điều hắn nói lại là quên dáng vẻ Thái tử phi rồi cũng tốt. Dù sao Thái tử phi và A Minh có vài phần giống nhau, Hoàng đế quên rồi, thì chỉ có mình hắn là còn nhớ.

Vậy nên hắn mới nói như vậy cũng tốt.

Hắn vẫn còn nhớ nàng, nếu có kiếp sau, có lẽ hắn vẫn còn có thể tìm được nàng.

Giang Dật cười nhẹ một tiếng, lại ho khan lên, Lý bá bên cạnh lo lắng tiến lên trước hỏi hắn có cần khám đại phu không, Giang Dật lại xua tay nói không cần.

“Nhưng mà…”

“Lui xuống đi.” Giang Dật nhàn nhạt nói.

Nửa đêm, tiếng ho của Giang Dật vẫn vang vọng, hắn đột nhiên mơ thấy cái ngày sau khi mình rời đi, hắn không thấy được dáng vẻ của Nhan Nhất Minh sau khi hắn rời đi, nhưng lại mơ thấy nàng cầm bức thư kia khóc rất lâu.

Giang Dật rất muốn tiếp tục xem nữa, nhưng lại tỉnh mộng rồi, khuôn mặt Nhan Nhất Minh lại lần nữa biến mất, Giang Dật đột nhiên có hơi oán hận cơ thể ngày một yếu dần này.

Vì vậy hôm sau hắn lại mời ngự y, buổi tối không còn cảm thấy lồng ngực tức nghẹn nữa, nhưng cũng không còn mơ thấy Nhan Nhất Minh, vì vậy Giang Dật lại đổ bát thuốc đi.

Lý bá nhìn Giang Dật bướng bỉnh nhưng lại không còn cách nào.

Đều nói người thông minh thường không sống lâu, Giang Dật chắc chắn là người thông minh nhất, bao nhiêu năm lao lực, vất vả không ngừng nghỉ, Lý bá nhìn thấy cũng chỉ có thể âm thầm lén lút gạt lệ.

Ông nhớ lại nữ tử mà nhiều năm trước kia Giang Dật dẫn về, nhớ lại dáng vẻ Giang Dật tươi cười khi nàng còn ở đây, đột nhiên không nhớ ra đã bao nhiêu năm Giang Dật không còn cười như vậy nữa.

Giang Dật nói hắn cảm tạ Nhan Nhất Minh đã ở lại một đoạn thời gian, hắn nói hắn sẽ tiếp tục sống tốt, sẽ không khiến nàng cảm thấy áy náy.

Nhưng hắn đã nuốt lời, hắn không khiến nàng áy náy, nhưng hắn lại không tiếp tục sống tốt.

Hắn buông tay để cho nàng rời đi, quay về với cuộc sống của chính nàng, nhưng lại không cách nào sống tốt cuộc sống của chính mình.

Dây la anh cuối cùng cũng dần dần mất đi màu sắc, vào lúc nó trở nên nửa cũ nửa mới, Nam Cung Huyền dường như phát hiện ra gì đó, hắn ta gọi Giang Dật vào cung, nói mình sắp lập Thái tử, còn muốn mời Giang Dật làm đế sư của Thái tử. Đây là lần đầu tiên Giang Dật từ chối Nam Cung Huyền rõ ràng như vậy, bảo hắn ta hãy tìm người khác.

Nam Cung Huyền thu lại nụ cười, hắn nói với Giang Dật, trên đời này không phải chỉ có tình cảm là đáng giá dùng hết cả đời.

Giang Dật cười, nhưng nàng ấy đáng giá.

Nam Cung Huyền biết, hắn lại một lần nữa không khuyên được.

Cuối cùng Giang Dật vẫn rời đi, hắn dặn dò nô bộc trong phủ rời đi. Đêm đó Giang phủ bùng lên lửa lớn ngập trời, thế lửa quá lớn căn bản không kịp cứu, không có ai chạy ra ngoài, bao gồm Giang Dật.

Có người nói cuối cùng hắn cũng gặp báo ứng, chỉ có Nam Cung Huyền và Lý bá lệ rơi như mưa biết được, ngọn lửa này là do hắn tự đốt, hắn căn bản không có ý định chạy ra ngoài.

Hắn gắng gượng hai mươi năm, cuối cùng cũng không gượng nổi nữa, vào thời khắc cuối cùng đó, dường như hắn nghe được giọng nói quen thuộc của Nhan Nhất Minh, nàng nói kiếp sau gặp lại.

Giang Dật cười, nhìn lửa lớn lan tràn, rồi nhắm mắt lại.

Vậy thì, kiếp sau gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi