HOÀN MỸ BẠCH NGUYỆT QUANG CHUẨN BỊ TU DƯỠNG

Nhan Nhất Minh không cố ý suy nghĩ nên làm thế nào để hoàn thành bước ngoặt này, mãi đến khi Thiệu phu nhân thêm gì đó vào thuốc của nàng, Nhan Nhất Minh dứt khoát tương kế tựu kế nảy ra ý này.

Tuy rằng, nếu tính theo tháng thì lượng thuốc mấy ngày nay hạ cũng không đến mức đòi mạng của nàng, nhưng chỉ cần nàng muốn, nàng có thể ở bất cứ chỗ nào, bất cứ thời gian nào chấm dứt sinh mệnh bản thân.

Đại thọ bảy mươi tuổi của Thiệu lão thái thái, nữ quyến quý tộc khắp Kinh Thành tề tụ, trước mắt bao người bại lộ thân phận của mình, sau đó làm trò trước mặt Thiệu Kinh Vũ diễn một vở kịch sinh tử quyết biệt, đủ để khiến mọi phòng tuyến tâm lý của Thiệu Kinh Vũ sụp đổ trong nháy mắt.

Vừa rồi Thiệu Kinh Vũ ở tiền thính vẫn luôn cảm thấy tâm thần không yên, mãi đến khi một thân vệ phái đi bảo vệ Nhan Nhất Minh chạy tới bên cạnh hắn, gấp giọng nói phu nhân vừa nói Nhan Nhất Minh có tư tình với Vân Hiểu ngay trước mặt mọi người.

Thiệu Kinh Vũ cho rằng mình nghe lầm rồi, hắn không tưởng tượng được tại sao người mẫu thân luôn ôn hòa lại mẫn tuệ của mình lại nói ra lời như vậy, còn nói ra trước mặt bao người. Nhưng hắn lại có thể tưởng tượng được Nhan Nhất Minh nghe lời này sẽ phản ứng thế nào.

Nàng là anh hùng từ sa trường trở về, là một người trưởng thành từ trong máu lửa, nàng chưa bao giờ để quyền thế vào mắt. Trước kia vì muốn được nổi danh nên cũng từng có con cháu danh môn ở Kinh Thành tự tin cầm lấy đao thương xông ra chiến trường, nhưng bởi vì không gϊếŧ được địch nhân lại còn lười biếng nên bị Nhan Nhất Minh dùng mã tiên đánh cho khóc rống.

Nàng chưa từng sợ điều gì, tuy rằng xuất thân bần hàn nhưng cốt cách lại cao ngạo ngông nghênh.

Người như vậy, mẫu thân lại áp đặt cho nàng cái danh khó nghe như thế, rõ ràng là sự sỉ nhục mà nàng không thể dễ dàng tha thứ.

Từng ngày tích lũy, hắn biết gần đây nàng nhẫn nhịn đến khó chịu, trải qua đến khổ sở. Hắn cũng đã nói với mẫu thân mấy ngày nay nàng sống rất không dễ dàng, vì sao hắn vừa xoay người rời khỏi là mẫu thân đã thay đổi thái độ như vậy.

Thiệu Kinh Vũ trên chiến trường có sự cảnh giác và giác quan thứ sáu vượt qua người thường. Khi hắn nhanh chóng chạy tới hậu uyển, trái tim đối mặt với mấy vạn quân thiết kỵ cũng chưa từng hốt hoảng giờ phút này lại điên cuồng đập nhanh không thể khống chế.

Chỉ vài bước ngắn ngủn, Thiệu Kinh Vũ đã đoán được kết quả xấu nhất. Nhất Minh chưa bao giờ sợ hãi cái chết. Vậy kết quả xấu nhất chính là gì?

Không thể nhịn được nữa mà vạch trần thân phận sao?

Như thế cũng không sao cả, Thiệu Kinh Vũ an ủi bản thân. Hắn sẽ gắng toàn lực bảo vệ hai người, sau đó mang nàng rời xa Kinh Thành, cho dù phải tới Tây Bắc tràn đầy bão cát cũng không sao. Nàng không thích nơi này, không thích người nhà hắn, không thích hắn cũng không sao.

Nhưng dù Thiệu Kinh Vũ nghĩ nhiều như vậy, lại duy nhất không ngờ Nhan Nhất Minh sẽ chết ngay trước mắt hắn.

Hắn nghe được vô số người gọi Tướng quân, hắn thấy bóng hình quen thuộc ngã vào lòng vị phu nhân nào không rõ, vết máu bên môi nàng như rỉ từng chút từ tim hắn mà ra, bỗng nhiên đau đến tột đỉnh.

Thiệu Kinh Vũ có chút mờ mịt, hắn đứng ở nơi chỉ cách nàng vài bước mà nhìn, máu toàn thân như đông cứng, lại bỗng như phát điên chạy tới hai bước cướp người về, ôm chặt nàng vào lòng.

Tay hắn run lên, nước mắt rơi lã chã nhưng lại không thể lên tiếng. Nghe nói, khi con người ta rơi vào trạng thái bi thương và khϊếp sợ cực độ sẽ nói không nên lời.

Xung quanh rất ồn ào, nhưng giọng Nhan Nhất Minh lại rất rõ ràng khắc sâu vào ngực hắn. Nàng nói nàng nhớ sao trời nơi thảo nguyên, nhớ thiếu niên cùng nàng đếm sao năm đó, nàng muốn hắn chôn nàng trên đỉnh núi nơi cố hương, cũng không cho phép hắn xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Phòng tuyến tâm lý suốt thời gian qua ầm ầm bị nện thật mạnh, cuối cùng sụp đổ thành một đám mảnh vỡ vào khoảnh khắc nữ tử trong lòng hắn từ từ nhắm hai mắt lại.

Vân Hiểu gần như là lôi đại phu chen qua đám người. Đại phu nơm nớp lo sợ bắt mạch cho Nhan Nhất Minh, toàn thân run lên, sau đó quỳ rạp xuống đất gấp giọng nói: “Bẩm Tướng quân, cô nương đã đi về cõi tiên rồi.”

Thiệu Kinh Vũ không động đậy, chỉ càng siết tay ôm chặt người vào lòng, tựa như muốn cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng dư lại trên cơ thể nàng, lừa gạt chính mình. Vân Hiểu kinh ngạc đứng đờ ra tại chỗ, sau đấy lại bỗng nhấc bổng đại phu lên rống giận: “Một canh giờ trước nàng còn chơi cờ với ta, sao có thể nói chết là chết ngay được!”

“Ta... ta... ta không dám lừa gạt Tướng quân, vị tiểu thư này vốn đã bị thương rất nặng rồi, về sau còn bị trúng độc...”

Còn chưa nói xong đã bị Thiệu Kinh Vũ kéo đến trước mặt, Tướng quân tuấn tú lúc này hai mắt đỏ bừng, đáng sợ như muốn ăn thịt người: “Trúng độc là có ý gì?”

Người xung quanh xôn xao.

Thiệu phu nhân còn đang sững sờ tại chỗ bỗng hoang mang lo sợ.

Không thể nào, đại phu đã nói dược này ít nhất phải tích tụ một năm mới dần phát tác, thế nên bà ta mới dám đánh cược một lần. Hơn nữa, vì Nhan Nhất Minh phát hiện ra nên bà ta còn lệnh cho người ngừng bỏ dược vào rồi, sao Nhan Nhất Minh lại trúng độc được?

Nhưng nàng thật sự trúng độc, đại phu dùng cái đầu trên cổ mình đảm bảo. Nhan Nhất Minh thật sự trúng một loại độc dược, dược này chuyên nhằm vào người bị trọng thương, nếu bị thương rất nặng thì không tới nửa năm chắc chắn suy nhược mà chết.

Bàn tay Thiệu Kinh Vũ đang nắm vạt áo đại phu chợt thả lỏng. Hắn bỗng nhớ tới vài chi tiết bị mình xem nhẹ.

Không biết là ngày nào đó, Nhan Nhất Minh lơ đãng nói thuốc hôm nay hình như hơi khác với mọi khi, hình như có thêm chút gì đó. Chỉ là hắn không để ở trong lòng, chỉ cho rằng hôm ấy đổi vị thuốc mà thôi.

Dược là ai kê đơn, từ đâu mà đến, Thiệu Kinh Vũ kinh hãi chạm đến chân tướng, rồi lại nhìn Nhan Nhất Minh đã nhắm mắt, chợt cảm thấy ông trời lừa gạt đùa bỡn.

Hắn còn hỏi vì sao lại trúng độc, vì sao lại chết, nhưng rõ ràng ngay từ đầu người đẩy nàng vào đường chết chính là hắn.

Cửu công chúa đứng ở một bên do dự mở miệng: “Kinh Vũ ca ca, nàng nói nàng là Nghị Dũng Hầu. Có phải là thật không?”

“Phải.” Thiệu Kinh Vũ ôm người vĩnh viễn không thể tỉnh lại rồi đứng lên, hắn không biết nàng nói cái gì, chỉ là nàng sẽ không nói dối. Thiệu Kinh Vũ nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, cười thảm một tiếng: “Dù nàng nói cái gì cũng đều là sự thật.”

Đám người lặng ngắt như tờ. Những lời do Nhan Nhất Minh nói ra mọi người chỉ nửa tin nửa ngờ thôi. Nhưng Nhan Nhất Minh vừa qua đời, cảm giác trầm trọng khi anh hùng lẫm liệt lại bị ngu nhân bức tử đánh sâu vào lòng, khiến mọi người tin hơn phân nửa.

Giờ lại nghe được lời khẳng định từ miệng Thiệu Kinh Vũ, dù che giấu thế nào cũng không thể áp được sự khϊếp sợ sâu trong nội tâm.

Tuy có chuyện xưa kể về nàng Mộc Lan thay cha tòng quân, nhưng sao có thể rung động bằng chính mình chứng kiến, càng không thể so được cảm giác bi thương khi vừa tận mắt chứng kiến phong thái hùng dũng hiên ngang của nàng.

Đã vào đông, Kim Lăng bất ngờ hạ tuyết, Vân Hiểu chợt nhớ tới không biết ngày nào đó, Nhan Nhất Minh nói với hắn ta, rằng năm nay Kim Lăng sẽ nghênh đón một trận tuyết sớm.

Nhưng giờ tuyết sớm vừa hạ, nàng lại không xem được nữa.



Trận tuyết đầu mùa đông năm Trần Hạ thứ năm mươi, Nghị Dũng Hầu danh chấn nhất thời lại xuất hiện trong câu chuyện phiếm của mọi người. Từ đế vương tới dân chúng bình dân lúc này mới biết, vị Tướng quân thiếu niên kỳ tài ngút trời kia thì ra là một thiếu nữ chưa lớn.

Xưa có Nhạc Phi tinh trung đền nợ nước nhưng lại chết thảm trong tay gian thần, giờ có Nhan Nhất Minh đẫm máu gϊếŧ địch, cuối cùng lại chịu khổ đầu độc chỉ vì nội trạch xấu xa.

Anh hùng không thể táng thân sa trường là đau lòng, cũng là bi thương.

Thiệu Kinh Vũ đưa nàng về phủ Tướng quân, cẩn thận đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó xoay người rời đi, bước vào hoàng cung nguy nga.

Cung nhân dọc đường đều nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ dị mà khó nén nổi bi thương. Thiệu Kinh Vũ lại như không nhìn thấy gì, tuyết lớn bay đầy trời, hắn quỳ gối trên nền cẩm thạch lạnh thấu xương ngoài điện Kim Loan, tựa như một pho tượng điêu khắc.

Thái giám nhẹ giọng thông báo, ngòi bút của Hoàng đế khựng lại, một thủ “Mãn Gian Hồng” bỗng nhiên dừng lại.

Thần tử hận,

Khi nào diệt,

Thần tử khuất,

Từ nay bất kiến.

Chuyện khiến người đau lòng nhất là chi,

Anh hùng mạt lộ,

Mĩ nhân hương vẫn,

Hai bên gút mắt,

Càng tiếc nuối vô biên.

Cửu công chúa đã nói tất cả với ông ta rồi. Ông ta hiểu được tình cảm yêu thích của Thiệu Kinh Vũ khi đối mặt với nữ tử như vậy. Nhưng không đồng tình với việc hắn cố chấp chôn vùi hết mọi chuyện của nàng. Nữ tử như vậy vốn nên là Hải Đông Thanh tùy ý bay lượn chứ không phải chim Hoàng Yến bị bây trong lồng.

Ngươi bẻ gãy cánh của nàng cũng chính là chặt đứt tính mạng của nàng, cho dù sống tạm ở hậu thế cũng không khác gì đã chết.

Đạo lý đơn giản lại rõ ràng như vậy, Thiệu Kinh Vũ tài mưu hơn người, sao có thể không rõ.

Ông ta không phải một Hoàng đế hoa mắt ù tai, cổ hủ không nói lý. Đối với nữ tử bực này, ông ta hoàn toàn không sinh ra một ý trách tội, thậm chí còn càng thêm ý tán thưởng, chỉ là giờ nàng đã qua đời, thứ lưu lại chỉ còn là tiếc nuối.

Vô số tiếc nuối qua đi, tội nói dối quân tình của Thiệu Kinh Vũ không thể miễn, Thiệu thị đầu độc trọng thần triều đình cũng cần truy cứu. Hoàng đế viết xong một thủ “Mãn Giang Hồng”, cuối cùng cho người triệu Thiệu Kinh Vũ tiến vào.

Thiếu niên thần thái phi dương lúc trước trong một đêm đã mất sạch sức sống. Tiếng đầu gối nặng nề nện trên nền đất khiến người khϊếp sợ, nhưng Hoàng đế lại không động mảy may.

Sau một lúc lâu, Hoàng đế mới lạnh nhạt lên tiếng. Ông ta không hỏi lý do Thiệu Kinh Vũ tiến đến, cũng không luận trách tội như thế nào. Hoàng đế dùng giọng nói vô cùng bình thường hỏi hắn có hối hận không.

Hối hận chứ, sao có thể không hối hận.

Hắn hối hận chỉ vì tâm tư riêng của mình mà hủy hoại cả đời nàng. Hối hận tự ý quyết định để rồi chấm dứt tính mạng nàng, càng hối bản thân mình ngu muội hại nàng chết thảm trong tay người khác.

Nếu hắn chưa bao giờ sinh ra ý niệm kia thì bây giờ sẽ ra sao.

Đáng tiếc, Thiệu Kinh Vũ cũng không dám tưởng tượng lại mọi chuyện nữa.

Hoàng đế nhìn chăm chú thiếu niên mình từng tán thưởng vô cùng trước mặt, lúc này chỉ còn tiếc nuối.

“Nói dối quân tình, vì tư tâm của bản thân mà chấm dứt sinh mệnh của mệnh quan triều đình. Tội này ngươi không thể trốn tránh, nhưng tội không đến mức chết, lại niệm tình ngươi chinh chiến có công, hạ ba phẩm đoạt phong tước, ngươi có bất mãn không?”

“Không có.”

“Thiệu thị ngu muội vô tri, gϊếŧ hại trung lương, tội không thể tha, nên xử tử, có bất mãn không?”

“Không có.”

“Đã như vậy vì sao còn không lui ra?”

“Nếu không phải thần tự tiện mang nàng về thì mọi chuyện cũng không xảy ra. Kẻ đầu sỏ gây tội chính là thần. Thiệu thị ngu muội, đặt điều hạ độc trung lương cũng là tử tội, chỉ là bà ấy dù sao cũng là mẫu thân của vi thần, thần nguyện chết thay cho mẫu thân.”

Hoàng đế nheo hai mắt lại nhìn hắn chăm chú: “Bà ta chính là kẻ hại chết Nghiêm khanh.”

Ta biết, Thiệu Kinh Vũ cười khổ: “Nhưng dù sao bà ấy cũng là mẫu thân của vi thần, ân ban mệnh không dám không báo.”

Thiệu Kinh Vũ trả lời như vậy thật ra không ngoài ý muốn chút nào, Hoàng đế thở dài: “Nhưng đổi phụ nhân vô tri lấy nhân tài của trẫm thì thật sự không có lời.”

Thiệu Kinh Vũ bước từng bước rời khỏi điện Kim Loan. Hoa tuyết lạnh lẽo đậu trên hai gò má của hắn, đánh tan suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Xung quanh là đình đài lầu các hoa mỹ, đẹp đẽ, quý giá nhất, nhưng cuộc đời này đã không còn ai có thể cùng hắn thưởng thức nữa.

Hắn đích thân đến Thiên lao gặp Thiệu phu nhân lần cuối cùng. Thiệu phu nhân thấy nhi tử thì vui đến bật khóc, hỏi có phải hắn tới cứu bà ta ra không? Bà ta nói nhi tử của ta có công trong người, Bệ hạ đương nhiên sẽ không trách tội có phải hay không?

Thị vệ bên cạnh ý bảo Thiệu phu nhân có thể tự rời đi, Thiệu phu nhân vui mừng muốn kéo ống tay áo của Thiệu Kinh Vũ, nhưng rồi lại bị hắn gạt ra.

Ánh mắt Thiệu Kinh Vũ nhìn về phía Thiệu phu nhân không mang chút tình cảm nào, thậm chí còn xen chút oán giận. Thiệu phu nhân kinh hãi thì thào gọi tên hắn, lại nghe được hắn lạnh băng gằn từng chữ một:

“Thiệu thị độc hại mệnh quan triều đình, niệm tình nhi tử của nàng lưu cho nàng một mạng, lập tức đến chùa Phù Ngọc tu hành, thanh đăng chưa tắt người cũng không được về. Mà ta, từ nay về sau ngươi sống hay chết không còn bất cứ quan hệ nào với ta nữa.”

Mệnh ngươi cho, ta đã trả lại ngươi, từ nay về sau ngươi dùng cả đời tu hành thay nàng đi.

Mà ta, mang nguyện vọng của nàng, chôn nàng trên đỉnh núi phương Bắc, từ nay về sau làm bạn với thiết kỵ và bão cát, quân vương không triệu, quãng đời còn lại không về.

Dứt lời, Thiệu Kinh Vũ xoay người rời đi. Thiệu phu nhân nhìn nhi tử đi xa chợt nổi điên khóc lóc kêu gào. Nếu không có nhi tử, đời này bà ta có khác gì đã chết. Bà ta nhào tới muốn nắm ống tay áo của Thiệu Kinh Vũ, nhưng lại bị cung nhân đè lại, mạnh mẽ tha đi.

Tiếng khóc la thê lương cùng mùi da thịt cháy cháy khét lan khắp Thiên lao. Hai gò má của Thiệu phu nhân bị ủi dấu tội nhân. Vết máu mơ hồ tầm mắt, thê lương như quỷ làm người ta sợ hãi, bà ta vươn hai tay ra như muốn bắt lấy cái gì nhưng trước mắt lại rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Nhan Nhất Minh thưởng thức xong một màn cuối cùng mới bước khỏi Thiên lao tối tăm này. Bông tuyết lác đác vương khắp không trung, hòa tan mùi máu và dơ bẩn vừa rồi, cảm giác sạch sẽ thoải mái chưa từng có.

Khoảnh khắc này, toàn bộ màn công lược đã hoàn thành, Nhan Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thoáng cái đã về tới khoảng không gian kia, Quả Táo đã ngồi đợi tại chỗ này hơn nửa ngày.

Nhan Nhất Minh vui sướng xoa nhẹ đầu Quả Táo. Nàng đã ở thế giới này nhiều năm, cuối cùng cũng có thể trở về rồi. Đúng là có chút hưng phấn. Nàng ho nhẹ hai tiếng áp chế tâm trạng kích động giờ phút này, sau khi hòa hoãn lại mới nói: “Khi nào chúng ta khởi hành?”

Quả Táo rụt cổ, mím môi khϊếp hãi không dám lên tiếng.

“Làm sao vậy? Người lại trục trặc gì à?”

Nhan Nhất Minh căng thẳng hỏi. Nàng thật sự muốn trở về, tuy rằng thế giới thực có rất nhiều chuyện không như ý, nhưng dù sao đó mới là nơi nàng sinh ra.

Quả Táo âm thầm mắng bên kế hoạch trăm ngàn lần. Vì sao mấy người bày trò lại khiến ta đi chịu đội? Nó thật sự sợ ký chủ trong cơn tức giận sẽ xé nó thành tám mảnh mất.

Mà Nhan Nhất Minh thấy nó ấp a ấp úng, đáy lòng lặng lẽ dâng lên linh cảm xấu, nàng cố gắng cười gượng, bày ra bộ dáng dịu dàng nói: “Không sao đâu, nói đi, dù là chuyện gì ta cũng không tức giận.”

Quả Táo chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi lại: “Thật chứ?”

“Thật!” Nhan Nhất Minh vô cùng chân thành gật đầu.

Thật sự là biểu cảm của Nhan Nhất Minh quá chân thành, Quả Táo run rẩy mở miệng: “Thật ra bên kế hoạch vừa mới đổi mới hệ thống. Vậy nên chúng ta không chỉ phải công lược bốn nam chính mà còn phải tiến hành toàn bộ tình tiết trò chơi rồi mới có thể rời đi.”

Ta, biết, ngay, mà!

Nhan Nhất Minh không thể nhịn được nữa nhấc bổng Quả Táo lên, biến nó thành một đường pa-ra-bon ném ra ngoài. Tiếng thét chói tai thê lương của Quả Táo cắt ngang chân trời, sau đó hoàn cảnh xung quanh lại bất ngờ biến đổi, không khí quen thuộc lại tràn khắp xoang mũi.

Quả Táo bay xong quay lại, sợ hãi dâng một bộ quần áo trên đỉnh đầu, nhát gan nói: “Kí chủ, thời tiết giá lạnh, chúng ta vẫn nên... thay quần áo cái đã...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi