HOÀN MỸ LY HÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Ruby

( Trời ơi cuối cùng đến buổi tối ngày thứ 6 yêu đấu T.T)

- ----------------

"Lục Khương đối với em là thật rất sùng bái, lúc hắn nhìn em đôi mắt đều sáng cả lên. Em mới ra ngoài mấy ngày, hắn mỗi ngày hỏi muốn gửi đồ cho em." Diệp Hoài mặc bộ áo lông, đuổi theo phía sau Viên Tinh Châu, "Em không chụp tấm hình gửi cho hắn xem chút sao?"

Thu đi đông tới, tuyết lớn vừa đến, Viên Tinh Châu nhận bộ phim mới, quay phim ở Đông Bắc. Diệp Hoài qua vòng sơ khảo, đã nhận được lời mời thi vòng hai vào tháng năm, vì vậy mang theo Shakespeare cùng đến với cậu, hai người đang trò chuyện trong đất trời ngập tràn băng tuyết.

Lượng tiêu thụ album《 Ngoài cửa sổ thấy tuyết 》vượt xa khỏi dự liệu của Viên Tinh Châu, cậu trước đây còn lo lắng đĩa nhạc Bối Tư sẽ đền tiền, bây giờ xem ra, Lý Nguyên không hỗ là Lý Nguyên, lúc trước đánh nhịp để cho cậu yên tâm đi làm, bây giờ không tới một năm, liền kiếm lời đầy bồn, đầy bát.

Đặc biệt là ca khúc chủ đề《 Ngoài cửa sổ thấy tuyết 》cùng tên mà cậu viết và《 Tinh Hà 》của Lục Khương viết, cũng gần như tàn sát toàn bộ bảng đơn.

Viên Tinh Châu đến Đông Bắc đóng phim, từ Nam ra Bắc, lúc ngồi trên taxi nghe xe mở nhạc, đi siêu thị mua đồ nghe thấy nhạc nền, bản nhạc không lời mà nhà hàng trong sân bay mở... Cơ hồ tất cả đều là hai bài này đổi đi đổi lại. Vì vậy công ty bán bản quyền lại bán không ít.

Lại có người hâm mộ tiếng tăm tìm cậu viết nhạc, Viên Tinh Châu tự biết trình độ có hạn, liền đẩy Lục Khương ra.

Bạn học Tiểu Lục đương nhiên hết sức cảm kích, tôn Viên Tinh Châu làm sư phụ, ở trên mạng nhìn thấy vật gì tốt đều phải mua một phần tặng qua cho Viên Tinh Châu. Sau đó biết được nhân vật điện ảnh mà Lý Ngộ nhận cho Viên Tinh Châu là một vận động viên trượt tuyết, cần phải sớm một tháng lại đây tập huấn, càng bận tâm giống như mẹ già, mua đồ bảo hộ, mua đồ ăn vặt, nhờ người khác chở tới đây.

Thường xuyên qua lại, Diệp Hoài liền có ý kiến.

Hắn kỳ thực rất lâu từ trước thì có chút ăn dấm, bởi vì 《 Tinh Hà 》là một bài hợp xướng duy nhất trong album, mà lời nhạc của Lục Khương hiển nhiên đều là viết cho Viên Tinh Châu.

Lúc đầu ca khúc mới vừa đăng tải, liền có không ít người làm âm nhạc tán thưởng, nói bài hát này vô cùng tinh xảo, biên khúc cao cấp, cảm xúc phong phú, có thể thấy được dụng tâm của người chế tác. Lại nói âm nhạc là phương tiện truyền đạt cho tình cảm, diễn xướng của Lục Khương cùng Viên Tinh Châu tinh tế động lòng người, bởi vậy có thể thấy được tình cảm hai người không giống bình thường, cảm xúc biểu đạt của Lục Khương là ôn nhu vừa dâng trào.

Người làm âm nhạc tán gẫu điều này, đương nhiên là có sao nói vậy, nhưng mà những người ái mộ lại không hiểu biên khúc có cao cấp hay không, âm nhạc có tinh xảo không, vừa nghe hai người tình cảm tốt, liền cảm thấy ca khúc êm tai, Lục Khương tuy rằng không đẹp trai, nhưng cũng dễ thương, vì vậy dồn dập ship lên "Lục Tinh CP".

Fan Hoài Châu nhìn lão phu lão thê đại khái có chút ngán, không ít người đang ở đầu tườngbên này thò đầu ra nhìn, Diệp Hoài thấy thế càng bị chọc tức quá chừng.

Nhưng mà hắn cũng không biết viết nhạc, ca hát cũng là đại bạch tang (*), bây giờ bế quan đào tạo sâu;, cơ hội có thể ra oai tuyên bố chủ quyền cũng không nhiều, chỉ có thể âm thầm sinh lòng khó chịu.

(*) hát theo bản năng

Viên Tinh Châu mặc quần áo trượt tuyết, trên đầu gối cột rùa đen nhỏ, trên eo lại cột lại một con lớn, đang thật cẩn thận tự mình luyện. Lúc này mùi giấm của Diệp Hoài thấu trời xanh, cậu liền giả giả vờ không biết, cố ý lộ ra vẻ mặt chả biết gì: "Bức ảnh? Không phải đã gửi qua sao!"

(*) là kiểu thế này, cưng toái =)))



Diệp Hoài sững sờ, cảnh giác nhìn cậu: " Lúc nào gửi? Anh làm sao không biết."

"Sớm đã gửi a, gửi thật nhiều rồi." Viên Tinh Châu nói "Không tin anh xem thử."

Cậu bây giờ còn là giai đoạn mới học, bởi vậy tìm chỗ luyện chuyển hướng 180 độ, cũng đều đặt đồ vật ở trên người Diệp Hoài.

Diệp Hoài đôi mắt xoay một vòng, không muốn biểu hiện quá rõ ràng, nhưng lại thực sự hiếu kỳ, vì vậy vừa móc điện thoại ra ngoài, vừa giả vờ giả vịt nói: "Điện thoại của em, anh tùy tiện xem như vậy có phải là không quá tốt... Em không chú ý việc riêng tư sao..."

Ngoài miệng nói chuyện, trong tay mở khóa ngược lại là rất nhanh nhẹn.

Viên Tinh Châu buồn cười liếc hắn một cái, chống gậy trượt tuyết làm một thế quay người tuyệt vời. Lại mò mẫm trượt tiến lên phía trước, chậm rì rì trượt đi.

Diệp Hoài đối với việc này không hề hay biết, hắn cúi đầu vội vàng mở weixin của Viên Tinh Châu, nhưng mà mở ra xem, nhất thời đắc ý —— Viên Tinh Châu xác thực gửi mấy tấm hình cho Lục Khương, mà đều là chụp trộm hắn. Lục Khương không biết là thật tình hay là giả ý, khen bức ảnh Diệp Hoài một trận, khen tới khen lui, Viên Tinh Châu ngược lại không cho xem tiếp.

Viên Tinh Châu: "Được thêm kiến thức là được, xem nhiều đối với các cậu không tốt."

Lục Khương: "Sao nói vậy? Khí chất tuyệt vời của Hoài ca đây, có gì không tốt?"

Viên Tinh Châu: "Chính là quá tuyệt, sợ tiêu chuẩn các cậu đề quá cao, lại tìm không ra người hợp ý."

Lục Khương: "..."

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài cười hắc hắc, kéo lên trên mở ảnh chụp trộm xem thử, thưởng thức sắc đẹp của mình vài giây, lúc này mới đắc ý thoát ra ngoài.

Nhưng mà cửa sổ bên này vừa đóng, Chu Nguyệt Minh vừa vặn gửi tin nhắn, cửa sổ lại hiển thị lên.

Chu Nguyệt Minh: "Cậu ở Trường bạch Sơn sao? Tôi quen biết có bằng hữu, làm huấn luyện viên ở bãi trượt tuyết bên đó, cần tôi giao weixin hắn cho cậu không."

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài mặc dù không có hảo cảm đối với Chu Nguyệt Minh, mà cũng biết người này đối với Viên Tinh Châu không tệ. Mà Viên Tinh Châu hiện tại xác thực thiếu huấn luyện viên, người của đoàn phim mời cho cậu trình độ bình thường, còn không bằng tự mình dạy.

Nhưng mà Viên Tinh Châu không biết trượt đi nơi nào. Diệp Hoài ngẩng đầu nhìn xung quanh, vừa tìm người vừa lại không nhịn được xem tán gẫu lúc trước của Chu Nguyệt Minh.

Mà khiến hắn bất ngờ chính là, Chu Nguyệt Minh rất ít tán gẫu cùng Viên Tinh Châu. Đối thoại lần trước dĩ nhiên là mấy tháng trước, lúc album Viên Tinh Châu vừa mới tuyên bố.

Chu Nguyệt Minh: "Bài hát "《 Ngoài cửa sổ thấy tuyết 》này quá lãng mạn, là thuộc về loại nhạc Jazz bossa nova sao, nghe ra rất lười nhác, rất có tình cảm."

《 Ngoài cửa sổ thấy tuyết 》quả thật là có điệu Jazz ôn nhu và Latin nhẹ nhàng, nhưng nó càng dân ca hóa, để Viên Tinh Châu diễn dịch có loại gợi cảm thanh thuần, cùng cảm giác của Lisa Ono không giống nhau, cho nên rất ít người sẽ liên tưởng đến những thứ này.

Diệp Hoài không nghĩ tới Chu Nguyệt Minh dĩ nhiên gì cũng hiểu, nhất thời cảm giác nguy hiểm liền lên, sốt sắng mà kéo xuống.

"Có một chút nhân tố Jazz." Viên Tinh Châu nói " Cảm ơn lớp trưởng."

Chu Nguyệt Minh cười: "Nên là chúng tôi cám ơn cậu, âm nhạc như vậy thật là làm cho người ta hưởng thụ, nghe một hồi liền muốn cùng đung đưa, thậm chí muốn nói chuyện yêu đương."

Viên Tinh Châu: "Nghe rồi thật sự sẽ muốn nói chuyện yêu đương sao?"

Chu Nguyệt Minh: "Đúng thế."

Viên Tinh Châu: "Quá tốt rồi, thời điểm tôi viết vẫn nhớ Hoài ca, còn sợ không viết ra được loại cảm giác đó."

Chu Nguyệt Minh: "[ cười khóc ] rất rõ ràng, lãng mạn như thế."

Viên Tinh Châu: " hắc hắc hắc hắc..."

Diệp Hoài: "..."

Diệp Hoài trong lòng cũng cùng "hắc" một tiếng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rốt cục thấy được cách đó không xa Viên Tinh Châu trượt qua lại, vì vậy cười huýt sáo về phía bên kia.

Viên Tinh Châu ra hiệu với hắn, quay người liền trượt lại đây.

Diệp Hoài liền cúi đầu về phía trước.

Tán gẫu lúc trước nữa đã cách rất lâu, Chu Nguyệt Minh tựa hồ chỉ khi Viên Tinh Châu có chuyện mới sẽ gửi tin nhắn hỏi một đôi lời, hoặc biểu thị cổ vũ, hoặc mong muốn được cùng trợ giúp.

Hồi âm của Viên Tinh Châu vẫn luôn rất khách khí, hai người nói chuyện với nhau rất ít, tựa hồ có ý định tránh hiềm nghi. Mà thời gian Chu Nguyệt Minh cũng đều rất chuẩn, bình thường là trước tiên sau khi chuyện phát sinh.

Diệp Hoài: "..."

Cùng là nam nhân có chút tự luyến, Diệp Hoài biết rõ đối phương có thể làm được như vậy, hiển nhiên là thời khắc để ý động thái của Viên Tinh Châu.

Chỉ có điều Chu Nguyệt Minh rất có chừng mực, chưa bao giờ khiến Viên Tinh Châu có cảm giác lúng túng. Chỉ là người yêu của mình bị người khác ghi nhớ, đối phương nếu như ưu tú như vậy, Diệp Hoài nhìn tới nhìn lui, trong lòng làm sao cũng không quá thoải mái.

"Nhìn gì chứ?" Viên Tinh Châu chống gậy trượt tuyết, dừng ở bên người Diệp Hoài.

Diệp Hoài cũng không ngẩng đầu lên, quơ quơ di động: "Xem heo nè!"

Viên Tinh Châu: "?"

Thời gian không còn sớm, Diệp Hoài ra hiệu cậu thay trang bị, trước tiên đi ăn cơm.

Quân tiên phong của đoàn phim bắt đầu đến bên này, ngoại trừ nhân viên công tác ra chính là Viên Tinh Châu cùng hai vị diễn viễn khác, đều là đến khổ luyện trượt tuyết.

Mọi người điều kiện có hạn, bởi vậy dẫn theo đầu bếp tại nông gia gác nồi làm bếp, làm cơm tập thể. Nơi này không ai chú ý đến già vị cùng tiếng tăm, thời gian ăn cơm vừa đến đều tập hợp đi ăn, nếu đến muộn sẽ không có cơm ăn.

Viên Tinh Châu khởi đầu không cho Diệp Hoài lại đây, mà sau đó nghĩ đến Diệp Hoài qua hai tháng nữa phải đi, trong lòng cũng không nỡ, vì vậy đồng ý hắn lại đây bồi tiếp, hai người cơ hồ cả ngày dính cùng một chỗ.

Lúc này đi ăn cơm, Viên Tinh Châu đi tới một hồi, không tự chủ liền nâng cánh tay Diệp Hoài.

Diệp Hoài đang sinh lòng hờn dỗi với mình, quay đầu nhìn cậu không tim không phổi cười khúc khích cùng mình, đành phải buồn bực nói, "Lúc nãy xem tin nhắn của lớp trưởng em nè. Em muốn mời huấn luyện viên trượt tuyết không?"

"Có thể xem thử. Người lớp trưởng giới thiệu hẳn là đáng tin." Viên Tinh Châu cười nói, "Lúc hắn tại đại học cũng rất yêu thích cái này, thường thường chạy đi Hokkaido trượt tuyết."

Diệp Hoài liếc mắt nhìn cậu: "Em lại biết được?"

"Cũng không phải bí mật." Viên Tinh Châu nói, " Bạn học tụi em tuy rằng điều kiện đều rất tốt, mà giống như hắn chạy khắp thế giới như vậy rất ít, đi Hokkaido trượt tuyết, đi Phần Lan xem cực quang, bơi lội khắp thế giới, tham gia đua xe gì đó... Ngược lại khi đó liền cảm thấy hắn cách chúng em khá xa xôi. Anh có phải là ăn dấm không?"

"Làm sao có thể!" Diệp Hoài mất mặt, lập tức nói, "Hắn chơi những thứ này, anh lại không phải không biết, anh cũng biết trượt tuyết trượt băng bơi lặn a, đua xe có cái gì, chồng em còn biết lái máy bay đây."

Viên Tinh Châu lập tức cổ động mà vỗ bốp bốp vài cái: "Quá dữ quá dữ!"

Diệp Hoài tức giận hừ hừ một tiếng, liền quay đầu, xem kỹ mà nhìn cậu, "Vậy em cảm thấy anh xa xôi không?"

"Đương nhiên không rồi." Viên Tinh Châu nói "-20cm còn ngại xa? Đó là muốn quậy tới dạng nào."

Diệp Hoài: "..."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Diệp Hoài đỏ cả mặt, Viên Tinh Châu ngược lại là nhíu mày nở nụ cười cùng hắn, "Còn so sánh sao, lão công?"

Diệp Hoài: "..."

"Anh cũng chưa nói so với hắn." Diệp Hoài lúc này mới lúng túng nói, "Anh chính là có một chút chút không yên lòng mà thôi."

Cả hai tiến đến khoảng sân rộng trong Nông Gia nhạc. Nhân viên công tác từng người bưng bát ăn cơm, hai người bọn họ cũng từng người cầm gốm sứ cốc đi lấy cơm.

Diệp Hoài thầm nói: "Hắn ưu tú như vậy, đối với em cũng chưa hết hi vọng, thời điểm đó anh vừa đi, cách khá xa, thời gian lại lâu... Vạn nhất em tịch mịch rồi sao..."

"Ăn cây lạp xưởng?" Viên Tinh Châu gắp đoạn xúc xích đỏ lại đây.

Diệp Hoài: "..."

"Anh là nghiêm túc, em đừng nháo." Diệp Hoài không nhịn được hỏi, "Em đến lúc đó đi đâu ăn lạp xưởng đây?"

Chung quanh có người qua lại lấy cơm, Viên Tinh Châu nhíu mày, ra hiệu hắn nhất định phải thảo luận ở đây?

Diệp Hoài nhìn hai bên một chút, cũng ý thức được chỗ không thích hợp, vì vậy không nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi