HOAN NGHÊNH ĐẾN VỚI TRÒ CHƠI ÁC MỘNG

Đột nhiên trong đám người truyền đến một tiếng cười khẽ mang theo ý trào phúng, chỉ thấy đám người tản ra hai phía, một nam nhân yêu dị không nhanh không chậm từ đám đông đi ra, tựa như nữ vương tiếp thu quần thần yết kiến. Dưới khí thế tự tin, chẳng sợ người chưa từng gặp cũng không cầm lòng được mà nhường đường cho hắn.

“Thật không nghĩ tới, thế nhưng lại gặp người quen ở đây.” Hồng bĩu môi, trên khuôn mặt diễm lệ không phải vui sướng khi gặp lại cố nhân mà là một mảnh ý vị khiêu khích.

Đứng dưới tế đàn La Nhất Sơn sửng sốt, hắn cảm thấy người trước mắt có một chút quen mắt, nhưng khi nhớ lại trong trí nhớ không có nhân vật nào như vậy tồn tại. Quá kỳ quái, loại khí tràng này, trang điểm yêu dị này, hắn đã gặp qua tuyệt đối không có khả năng quên... Trừ phi...

“Ngươi là......” La Nhất Sơn chợt nghĩ đến một người, tân nhân có khí chất khác hẳn nam nhân trước mặt, sau đó người này đã bị Sở thẩm phán mang đi.

Hồng cười, đôi mắt nâu đột nhiên nhuộm dần huyết sắc, khuôn mặt yêu dị nguyên bản trong khoảnh khắc hiện lên đồ đằng ác ma, cùng hình xăm ở khóe mắt hắn đan xen vào nhau, trên làn da tái nhợt nhuộm một mảnh hương-sắc - dục-vọng, mị ma trên người hắn không che giấu ma lực khuếch tán, tại phiến luyện ngục nóng rực áp bách này làm người hít thở không thông!

“La Nhất Sơn tiên sinh thân ái, chúng ta lại gặp nhau.” Hồng lộ ra răng nanh, cao thâm khó đoán cười nói.

Bị kêu ra tên thật La Nhất Sơn trầm mặc vài giây: “Thật không ngờ tới..... Ta gặp một ‘tân nhân’ trên phi thuyền, thế nhưng là một người chơi có thể ác ma hóa.”

“Nhưng ta thật ra không ngoài ý muốn, hương vị giết chóc chi chủng trên người ngươi thực quá nồng, liền tính lừa qua sự kiểm tra của Sở thẩm phán cũng không qua được mắt ta.” Hồng ngạo mạn nhìn La Nhất Sơn trào phúng nói.

Hắn không giải thích tại sao khi đó mình biểu hiện như một tân nhân, cũng không giải thích áo khoác có tiêu chí giáo đình trên người, càng không giải thích trên phi thuyền ly kỳ chết mà sống lại. Hắn thậm chí không kiêng nể khiêu khích La Nhất Sơn, nhưng càng bừa bãi đối phương càng thận trọng, thậm chí chủ động thêu dệt hành vi của hắn thành một câu chuyện logic.

“Tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Hồng tiên sinh đến từ Ngầm Kiến thành, cao thủ gần đây mới đến Vùng đất Hoàng Hôn; nguyên bản lệ thuộc phân bộ Ngầm Kiến thành nhưng vì ở luyện ngục mài giũa nên đã lâu chưa trở lại đây.” Khải Tát Lâm phu nhân đúng lúc giới thiệu với mọi người lai lịch của Hồng.

Hồng nhìn các tín đồ chung quanh, trên mặt ác ma hóa càng thêm ma mị hiện lên ý cười như có như không.

“Ta vì một người mà đến, mọi người cũng rất quen thuộc với hắn.” Hồng cố ý kéo dài ngữ khí, chậm rãi nói, cuối cùng còn thêm một nụ cười dữ tợn: “Hắn tên Cuồng Sơn, tình nhân của ta.”

“Cho nên?” La Nhất Sơn trấn tĩnh mà hỏi lại.

“Cho nên, nhẫn của hắn ta muốn nhận lấy.” Hồng liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của La Nhất Sơn rồi nhàn nhạt nói.

Hắn nói thực bình tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ giống như đang trần thuật câu chuyện, nhưng càng như thế lại làm người ta kiêng kỵ không thôi. Lai lịch bí ẩn, thân thể ác ma hóa, còn có loại khí thế áp bức mọi người, làm người không khỏi không coi trọng hắn.

Sắc mặt La Nhất Sơn trở nên cứng ngắc, hắn nhất định phải có thân phận người cầm giới, điều này tất sẽ đắc tội Hồng…...

Lai lịch của Hồng quá thần bí, trên phi thuyền hắn ngụy trang thành một tân nhân mới vào trò chơi không lâu, dùng thủ đoạn hồi sinh ly kỳ đối phó với tín đồ bùng nổ giết chóc chi chủng, lại cố tình để hắn nhìn thấy tiêu chí giáo đình trên áo khoác, đây là thử hắn sao? Khi đó hắn không hề cảm giác được trên người Hồng có hơi thở giết chóc chi chủng, sợ rằng Sở thẩm phán cũng tra không ra.

Nam nhân này sâu không lường được….. cần cẩn thận ứng đối.

Rơi vào thuyết âm mưu càng nghĩ càng nhiều, La Nhất Sơn nở nụ cười hàm hậu: “Dựa theo quy củ của Sát Lục Mật Hội, bất kể tín đồ nào cũng có tư cách cạnh tranh vị trí người cầm giới, nếu đồng thời có nhiều người cạnh tranh, chi bằng ai hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ là người chiến thắng cuối cùng.”

Hồng ôm cánh tay, không vạch trần hắn, chỉ ngạo mạn nói: “Còn chờ gì nữa, còn ai muốn cạnh tranh người cầm giới liền đứng ra đây, nhưng mà người cuối cùng đem tế phẩm trở về, chỉ có thể là ta.”

Bốn phía lặng ngắt như tờ, trong hang động ngầm chỉ có tiếng nham thạch lăn lộn lên xuống.

Hồng cười lạnh một tiếng, như thể đang giễu cợt họ, nhưng không ai dám tỏ ra bất mãn.

La Nhất Sơn đứng trên tế đàn, nhẫn trong tay đặt trên khe lõm tế đàn, một chùm sáng từ tế đàn bay lên hoàn toàn xuyên qua đỉnh chóp mọc đầy nấm ánh xanh huỳnh quang trên khung đỉnh. Mấy chữ kim sắc hiện lên chính giữa cột sáng:

【Tên họ mục tiêu hiến tế: Ninh Chu 】

【 Giới tính: Nam 】

【 Tuổi: 21】

【 Trận doanh tương ứng: Giáo đình 】

【 Giới thiệu cá nhân: Người săn bắt ác ma của Giáo đình, kỵ sĩ cấp, nắm giữ lĩnh vực bán thành phẩm. Trước mắt đang ở Vùng đất Hoàng Hôn, cùng sở thẩm phán có quan hệ mật thiết. 】

Trong nháy mắt Tề Nhạc Nhân không thể che giấu được vẻ mặt kinh ngạc của chính mình.

“Làm sao vậy?” Khải Tát Lâm phu nhân chú ý tới thần sắc của hắn, kỳ quái hỏi.

Hồng rũ mi, khóe miệng hơi cong lên một nụ cười quái dị, hứng thú mười phần li3m li3m đôi môi đỏ tươi: “A, là hắn…..”

Hắn liếc xéo về phía La Nhất Sơn, vứt qua một nụ hôn gió: “Xin lỗi nha, nhiệm vụ này ta thắng chắc rồi.”

Tâm La Nhất Sơn chùng xuống, vẻ mặt bất động: “Hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu.”

“Ha hả, vầy đi, ta sẽ đem người còn sống trở về, cũng để các ngươi biết người săn bắt ác ma của giáo đình là dạng gì. Mặc kệ tín ngưỡng kiên định đi nữa trước mặt dục v0ng cũng không thể chịu nổi một kích…... Thời điểm sa đọa càng giãy dụa thống khổ linh hồn càng mỹ vị, làm người..... ngừng mà không được.” Hồng nhìn dòng chữ kim sắc hiện ra giữa chùm sáng, biểu tình toát ra một tia phức tạp.

Hồng quay đầu đi, nở nụ cười quái dị, đôi mắt ác ma hóa đỏ tươi phẩng phất dung nham nóng bỏng, làm người không dám đến gần: “Ta sẽ dùng máu của hắn mở ra nghi thức, đem hắn hiến tế cho ngô vương.”

La Nhất Sơn tâm tình trầm trọng, bất đắc dĩ cười cười: “Ta rửa mắt mong chờ.”

Sau khi rời khỏi lĩnh vực, Tề Nhạc Nhân quay lại địa phương trước khi tiến vào lĩnh vực, phát hiện rằng thời gian trong lĩnh vực đồng bộ với bên ngoài. Cậu nhớ rõ tốc độ thời gian trong lĩnh vực của Tô Hòa khác với bên ngoài, đại khái vì đây là vật phẩm bán thành phẩm.

Tề Nhạc Nhân mang thái độ của Hồng, nhẹ nhàng bâng quơ tránh Khải Tát Lâm phu nhân dò hỏi, sau đó rời đi.

Khi nhìn thấy tên của Ninh Chu xuất hiện trong nghi thức Sát Lục Mật Hội cậu đã chấn động thật sâu, rất nhanh liền ý thức được, đây là một cơ hội. Nếu Ninh Chu nguyện ý phối hợp, cậu hoàn toàn có thể mang Ninh Chu còn sống đến nghi thức Sát Lục Mật Hội, cường thủ đoạt lấy nhẫn tín vật.

Tóm lại, vẫn nên thảo luận với Sở thẩm phán trước.

Đêm đó, Diệu Lị xuất hiện trong mộng Tề Nhạc Nhân, khi biết được thân phận thật sự của người cầm giới, nàng có chút ngoài ý muốn, cũng tỏ vẻ sẽ báo lên cấp trên.

“Chuyện Ninh Chu bị tỏa định là mục tiêu của nghi thức, chúng ta sẽ nói cho hắn, còn hắn có nguyện ý phối hợp nhiệm vụ hay không thì phải xem thái độ của hắn. Dù sao hắn cũng không phải người của Sở thẩm phán, chúng tôi không có quyền ra lệnh cho hắn làm gì.” Diệu Lị nói.

Tề Nhạc Nhân có dự cảm vận mệnh chú định, cậu tin tưởng Ninh Chu sẽ đáp ứng hỗ trợ... Cậu có loại cảm giác này.

Haiz…… Nợ nhiều không lo, nợ nhiều không lo a.

Mới là lạ.

***

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi