HOAN NGHÊNH ĐẾN VỚI TRÒ CHƠI ÁC MỘNG

“Buổi tối hảo...” Sau khi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện ngày hôm nay Tề Nhạc Nhân từ tầng hầm đi ra liển nhìn thấy Ninh Chu ngồi ngay ngắn trên sofa. Vị khách không mời mà đến ngồi ngay ngắn trên sô pha mềm mại, cũng không biết đã ở chỗ này đợi bao lâu.

Cả người đều là mồ hôi Tề Nhạc Nhân theo bản năng nhìn xuống quần áo của mình, lần này còn tốt, quần áo vận động cũng không có gì kỳ lạ: “Tôi đi tắm, lập tức sẽ trở lại.”

Nói xong, Tề Nhạc Nhân chạy lên lầu nhanh như chớp, sau đó chạy nhanh đi tắm rửa.

Hắc điểu đậu trên giá treo mũ áo phát ra tiếng cười cổ quái, tựa hồ đang chế nhạo chủ nhân Ninh Chu bị ném trên sô pha; người phía sau mặt vô cảm liếc nó một cái, dưới ánh mắt uy hiếp của chủ nhân nó phát ra âm thanh như tiếng huýt sáo, dường như không có việc gì mà nhìn đông nhìn tây.

Ngay sau khi tắm xong, Tề Nhạc Nhân lấy bình nước ấm chạy xuống cầu thang rót một ly nước cho mình và Ninh Chu. Đại hắc điểu không được chiêu đãi ở một bên bất mãn kêu cạc cạc, Tề Nhạc Nhân không có cách, cũng đổ cho nó một ly. Không ngờ con chim này mặt dày vô sỉ, thế nhưng được một tấc tiến một thước: “Ta đói, ta muốn ăn ngon!”

Nó thế mà mơ ước đồ ăn không còn nhiều lắm của Tề Nhạc Nhân!

Tề Nhạc Nhân đau lòng, ‘đồ ăn’ vốn dĩ không nhiều lắm, hiện tại đút cho hắc điểu ăn.... Nhưng đây là chim của Ninh Chu, hiện tại cậu còn trông cậy vào Ninh Chu hỗ trợ đâu. Aiz, vẫn là uy nó đi….

“Không cần để ý đến nó.” Không đợi Tề Nhạc Nhân móc đồ ăn ra, Ninh Chu liền lên tiếng ngăn cậu lại.

Tề Nhạc Nhân biết nghe lời thu hồi tay lại.

Đại hắc điểu oán niệm nhìn chủ nhân, bất mãn mà ghé vào lỗ tai hắn mổ một ngụm, vỗ cánh bay đi.

“Tính cách hắc điểu của anh… thực ra rất thông minh, tên gọi là gì, chủng loại nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi.

Trong lúc không thực hiện nhiệm vụ, không trang bị kỹ năng ngôn linh thì Ninh Chu vẫn trầm mặc ít nói, nhưng không đến mức không nói tiếng nào: “Không có tên, chủng loại ngữ ưng, làm tổ ở Tĩnh Hải hoang mạc.”

Hiểu biết cơ bản của Tề Nhạc Nhân về địa vực ở Thế Giới Ác Mộng đến từ thời điểm chơi Trò Chơi Ác Mộng. Cậu nhớ mang máng Ngầm Kiến thành ở trong Tĩnh Hải hoang mạc, tại phiến hoang mạc nóng rực khủng b0 cất giấu thế giới ngầm giống như tổ kiến, sâu dưới nền đất là luyện ngục thiêu đốt, đó là địa phương nơi ác ma hoành hành.

Hai người thật sự có quá ít đề tài, trong nhiệm vụ Hiến Tế Nữ Vu hai người họ hầu như không trò chuyện. Sau mỗi lần gặp nhau bối cảnh đều có chút khác người, cho nên lúc ngồi xuống hảo hảo nói chuyện phiếm ngược lại có chút xấu hổ.

“Ngữ ưng a, lời nó nói không phải chính là ưng (anh) ngữ sao?” Tề Nhạc Nhân nói chuyện cười có hai ý nghĩa.

Ninh Chu như trấn định kỳ thực mờ mịt mà nhìn cậu, không hề có cảm giác muốn cười.

Tề Nhạc Nhân lộp bộp, quên mất Ninh Chu không phải người ở thế giới thực, hắn nào biết tiếng Anh là thứ gì!

“Khụ khụ, ở thế giới bên ngoài, có một loại tiếng rất thông dụng gọi là tiếng Anh, chúng ta nói chuyện đôi khi sẽ dùng đến. Ví dụ như What, Hello, Happy, Honey…. Khụ khụ khụ, không có ý tứ gì đặc biệt, coi như tôi chưa nói.” Tề Nhạc Nhân cảm giác chính mình đột nhiên biến thành người nhàm chán, nội tâm quả thực nước mắt giàn giụa; tại sao thời điểm cậu giả trang thành Hồng đều trò chuyện vui vẻ với các tín đồ Ma Vương giết chóc, hiện tại đối mặt với nhân viên bên mình ngược lại mắc lỗi liên tiếp?

Kỳ thật Ninh Chu căn bản không biết đối phương đang nói cái gì, tại sao lại nói như vậy: “...... Nga.”

Không hiểu vì sao, cảnh tượng nhìn nhau không biết nói gì làm Tề Nhạc Nhân nhớ lại rất lâu trước đây. Khi đó cậu còn chưa tiến vào Trò Chơi Ác Mộng, vẫn là một thanh niên vừa mới tốt nghiệp đang tìm việc làm; cha mẹ giới thiệu cho cậu cô con gái của một người bạn. Em gái đoan trang xinh đẹp, chỉ là tính cách có chút cao lãnh, hai người giao lưu một phen “Ân, nga, tốt, cảm ơn, không khách khí”, ừm sau đó, không có sau đó…..

Cảnh tượng lúc này cùng hình ảnh xem mắt lúc trước giống nhau dữ dội, ngoại trừ người cùng giới ngồi trên sô pha đối diện.

“Tôi……” Tề Nhạc Nhân chuẩn bị nói một câu về sự tình Sát Lục Mật Hội.

“Anh……” Ninh Chu cũng vừa lúc mở miệng.

Hai giọng nói vang lên cùng lúc.

“Anh nói trước.”

“Anh nói trước.”

Hai giọng nói lại cùng va chạm, hai người đồng thời trầm mặc.

Tề Nhạc Nhân nhanh chóng suy nghĩ, không được rồi! Giao lưu kiểu này là không được! Ngồi nói chuyện quá xấu hổ!

“Anh có đói bụng không? Để tôi làm cơm chiên đi.” Tề Nhạc Nhân thực sự có chút đói bụng, nghĩ tới nghĩ lui, giao lưu trên bàn cơm vẫn tương đối tốt.

“Tôi không...”

“Ta đói! Ta thật đói! Ta sắp chết đói rồi!” Ninh Chu vừa mới nói hai chữ, chim của hắn lập tức khàn giọng kêu lên, dọa Tề Nhạc Nhân giật nảy mình.

Bị nó làm gián đoạn bầu không khí trong phòng rốt cuộc cũng tốt một ít, Tề Nhạc Nhân nở nụ cười rạng rỡ liếc mắt nhìn nó cảm kích: “Nếu nó có thể ăn mà nói, tôi liền làm ba phần; nấu cơm trong nhà thoải mái hơn ăn ở bên ngoài, ăn ở ngoài tốn kém số ngày sinh tồn, thiệt đau lòng.”

Thấy Tề Nhạc Nhân đã nói vậy, Ninh Chu cũng không từ chối nữa, lẳng lặng đi theo hắn vào phòng bếp làm... Trợ thủ.

Thời điểm nhìn thấy Ninh Chu dùng dao phay cắt cà chua tâm tình Tề Nhạc Nhân thực phức tạp, cảm giác đó đại khái như là thấy bác sĩ Lã trở nên cao lớn, tổng điểm kỹ năng có chút cao.

Cơm chiên cùng món canh thực nhanh hoàn thành, tay nghề Tề Nhạc Nhân vẫn còn được, dù sao cậu hàng năm sống một mình nếu không có một tay trù nghệ thì mỗi ngày đều phải ăn mì gói. Thoạt nhìn Ninh Chu cũng biết nấu cơm, liên tưởng đến thân thế của hắn Tề Nhạc Nhân không khỏi có chút đau lòng.

Đại khái có giao tình trong việc giúp đỡ bếp núc, hai người ngồi trên bàn cơm nói chuyện tốt hơn nhiều, Tề Nhạc Nhân một bên gắp đồ ăn cho Ninh Chu một bên nói sự tình Sát Lục Mật Hội. Khi nói đến việc người cầm giới chọn Ninh Chu là mục tiêu để bọn họ thực hiện nhiệm vụ hoàn thành nghi thức, Ninh Chu lúc này mới nhìn cậu thật sâu.

Tề Nhạc Nhân nghẹn một chút mới phát hiện lời của mình làm người khác hiểu lầm, chỉ là giải thích lại bôi càng đen; đành phải vùi đầu ăn cơm, ăn đến nóng nảy cũng đành chịu, ăn cơm chiên mà cũng cảm giác được hắc điểu trào phúng.

Sau khi ăn xong Tề Nhạc Nhân chấn chỉnh tinh thần bắt đầu kể cho Ninh Chu nghe kế hoạch của mình: “Bên trong Sát Lục Mật Hội đấu tranh rất lịch liệt, Sở thẩm phán luôn nghi ngờ họ bắt được Cuồng Sơn là do người cầm giới quản lý hiện tại Liệt Dương (La Nhất Sơn) trộm tiết lộ hành tung của hắn. Bởi vì một khi người cầm giới tử vong nhẫn tín vật sẽ rơi vào tay người quản lý, lúc này nhẫn đã mất đi trói định, vô luận rơi vào trong tay ai thì cũng có thể sử dụng, nhưng không thể dùng lực lượng nửa lĩnh vực."

"Người cầm giới quản lý có quyền mở ra nghi thức tuyển chọn để chọn ra người cầm giới tiếp theo, khi nhẫn trói định người cầm giới mới sẽ khôi phục năng lực nửa lĩnh vực. Nhưng tôi xuất hiện đã đánh vỡ tính toán của hắn. Giờ hắn khẳng định đang lo lắng tôi tìm được anh trước, đem anh hiến tế cho Ma Vương giết chóc rồi trở thành người cầm giới mới; hắn cần tìm cách tiêu diệt tôi sau đó mở ra nghi thức tuyển chọn lần nữa, như vậy có quá nhiều biến số. Cho nên tôi suy đoán, trước khi hoàn thành nhiệm vụ hắn sẽ diệt trừ tôi, khi người cạnh tranh chỉ còn lại một bất kể nhiệm vụ hoàn thành hay chưa, hắn ta đều giữ nhẫn.”

Tình huống Tề Nhạc Nhân lúc này không thể nghi ngờ là rất nguy hiểm, nhưng ở trong phòng cậu lại cảm thấy rất an toàn, rốt cuộc Sở thẩm phán phái người theo dõi toàn bộ hành trình, Liệt Dương muốn ở chỗ này gi3t ch3t cậu thập phần khó khăn. Nếu Liệt Dương đủ cẩn thận hắn sẽ không ám sát ở đây; địa điểm quá xa lạ, tỷ lệ thất bại rất cao, một khi thất bại “Hồng” sẽ hết sức cảnh giác.

Nếu muốn ám sát “Hồng” ác ma hóa, yêu cầu một kích là chết, trước khi hắn ác ma hóa kết thúc trận chiến. Biện pháp tốt nhất là tiến hành trong lĩnh vực, thời điểm Hồng tin tưởng tràn đầy dẫn mục tiêu nhiệm vụ vào lĩnh vực muốn hoàn thành hiến tế, thời điểm cướp lấy nhẫn tín vật...

“Có khả năng cực lớn, sau khi tôi tiến vào lĩnh vực hắn sẽ liên hợp cùng thủ hạ đột nhiên công kích tôi, đem tôi tiêu diệt. Nghe nói rất nhiều nghi thức tuyển chọn như vậy, người được chọn giết hại lẫn nhau là điều bình thường, Ma Vương giết chóc đối với đám tín đồ này rất thờ ơ, tựa như dưỡng cổ thờ ơ nhìn bọn họ tranh đấu.” Tề Nhạc Nhân nhíu mày nói.

“Cậu tính toán làm thế nào?” Ninh Chu hỏi.

Tề Nhạc Nhân thấp thỏm liếc nhìn Ninh Chu: “Chuyện này...... Cần anh hy sinh một chút.”

Ninh Chu: “…...” Có loại dự cảm không tốt.

Bán đồng đội mà sống, đúng là càng luyện càng quen.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi