HOẠN PHI HOÀN TRIỀU



Không nghĩ tới Tô Phi Sắc lại không chút nào cảm kích, trực tiếp tiến lên đỡ Tang Tử đứng dậy, quay đầu liền hỏi: "Sao lại thế này?"
Nếu như đổi lại là ngày thường, Tô Phi Sắc đã sớm nổi giận, nhưng hôm nay nàng cần phải nhẫn nhịn.
Tô Tĩnh Hương hít sâu một hơi, rốt cuộc lúc này mới có thể duy trì được ý cười trên mặt: "Nha hoàn này cũng thật quá tắc trách, muội ra khỏi cửa mà nàng ta lại không đi theo, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?"
"Ủa? Lời này của Nhị tỷ là có ý gì, đây chính là hoàng cung, chẳng lẽ tỷ cảm thấy ở trong hoàng cung còn xảy ra chuyện gì được sao? Là do Hoàng Thượng quản lý không tốt? Hay là do cấm vệ hoàng gia không tốt?" Tô Phi Sắc nói toàn những câu khiêu khích, nàng đang cố ý muốn chọc giận Tô Tĩnh Hương.
"Ngươi......" Tô Tĩnh Hương quả nhiên nổi giận, chỉ vào Tô Phi Sắc mắng to, ngụy trang vừa rồi đã hoàn toàn biến mất: "Đừng tưởng rằng hôm nay ở trên đua ngựa ngươi được toả sáng là có thể kiêu ngạo, ra khỏi hội đua ngựa, ngươi vẫn chỉ là một thứ nữ hạ tiện như cũ mà thôi, vĩnh viễn cũng đừng mong xuất đầu."
Tô Phi Sắc cười lạnh: "Nhị tỷ tỷ chẳng lẽ cũng không phải thứ nữ sao?"
Một câu trực tiếp chọc trúng chỗ đau của Tô Tĩnh Hương, nàng ta bình sinh sợ nhất là bị người khác nói là thứ nữ, càng sợ vì thế mà bị khinh thường.
Không ngờ hôm nay Tô Phi Sắc lại có thể nhẹ nhàng lôi chuyện này ra nói, quả thực chính là tìm chết!
"Tô Phi Sắc, ngươi đồ tiện nhân này, tiện nhân!" Tô Tĩnh Hương rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức duỗi tay túm lấy đầu Tô Phi Sắc.

Tang Tử muốn tiến lên ngăn cản, lại bị Tô Phi Sắc dùng ánh mắt ngăn lại.

Hai người đánh nhau loạn thành một đoàn, Tô Phi Sắc rèn luyện hằng ngày, dù cho không cần võ công cũng có thể chiếm thế thượng phong.
Nhưng nàng lại cố tình để cho Tô Tĩnh Hương cào được mấy nhát không nặng không nhẹ ở trên mặt nàng, lúc bấy giờ mới dùng sức bóp đôi tay của Tô Tĩnh Hương, hung hăng nói: "Ở đây là hoàng cung, nếu Nhị tỷ muốn mất mặt thì cứ việc tiếp tục."
Tô Tĩnh Hương ngẩn người, vừa rồi do quá mức tức giận, thiếu chút nữa đã quên nơi này là hoàng cung, không phải là địa bàn của mình.
Vừa rồi Đại nương mới nói với nàng ta là Đại tỷ tỷ đang ở thời khắc tranh đoạt hậu vị mấu chốt, nếu như lúc này nàng ta khiến cho bọn họ mất mặt......
Nàng ta lại nhìn thoáng qua Tô Phi Sắc đã bị mình cào rách mặt, lúc này mới cảm thấy có chút hả giận: "Hừ, coi như vận khí ngươi tốt, nếu hôm nay mà là ở phủ Thừa tướng, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải khóc lóc xin tha."
"Vậy sao? Nếu Nhị tỷ tỷ cảm thấy đủ rồi, vậy xin mời đi cho." Tô Phi Sắc làm ra một tư thế tiễn khách, cười đến vẻ mặt đạm nhiên.
Thấy vậy, Tô Tĩnh Hương không khỏi nhíu mày, phản ứng thế này hình như không đúng lắm nha? Theo lý thuyết Tô Phi Sắc dù cho không khóc không nháo thì cũng không nên bình tĩnh đến thế chứ.
"Sao vậy? Nhị tỷ tỷ không đi à? Vậy để muội đi mời Đại nương với Đại tỷ tỷ tới." Tô Phi Sắc nói xong, dứt khoát liền nhắm hướng điện phía Đông mà đi.
Này......!Tô Tĩnh Hương vội vàng kéo nàng lại: "Ai nói ta không đi, nhìn ngươi nhiều thêm một cái ta cũng thấy khó chịu."
Lời này đã ra khỏi miệng, nếu như lại không đi thì thật là mất mặt, nhưng nơi này là hoàng cung, đi? Nàng ta có thể chạy đi đâu?
Thôi, đêm nay đành chấp nhận ở tạm hoa viên trong Hiền Nhu cung một đêm vậy!
Tô Tĩnh Hương cắn chặt răng, nhanh chóng rời khỏi điện phía Tây.

Chờ khi nàng ta đã đi xa, lúc này Tang Tử mới đau lòng đi tới: "Tiểu thư, lấy thân thủ của ngài rõ ràng sẽ không bị thương."
Nàng biết Tô Phi Sắc làm việc nhất định có đạo lý của mình, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lẩm bẩm một câu, nhìn khuôn mặt nhỏ bị cào này đi, sau này sao có thể gặp người đây.
Tô Phi Sắc nhìn bộ dáng Tang Tử nhíu mày đau lòng cho mình, trong lòng liền ấm áp, không khỏi phì cười: "Chẳng qua chỉ là chút vết thương ngoài da nhìn đáng sợ vậy thôi, mấy ngày nữa sẽ tốt lên ngay cả sẹo còn không có nữa ấy.

Ngươi đi tìm Lưu mama tới đây, bảo rằng ta có chuyện cầu bà ta."
"Hả?" Tang Tử kinh ngạc há hốc miệng, hôm nay tiểu thư bị choáng váng sao? Để yên cho Tô Tĩnh Hương đánh chưa nói, bây giờ còn muốn đi cầu một hạ nhân nữa sao.
"Lát nữa ngươi sẽ biết." Tô Phi Sắc nghịch ngợm chớp chớp mắt với Tang Tử, cũng không giải thích.

Nàng đã rất lâu chưa làm qua hành động trẻ con như vậy, cũng rất lâu chưa được ai quan tâm như thế, qua mấy ngày nay tiếp xúc, nàng đã thật sự coi Tang Tử như người một nhà.
"Dạ." Tang Tử đồng ý, lập tức đi ra ngoài.
Tô Phi Sắc nhẹ nhàng nhếch môi, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu người cần tới.

Hiệu suất làm việc của Tang Tử luôn luôn không tồi, lần này chưa bao lâu đã mời được Lưu mama đến, mà Lưu mama vừa bước vào cửa đã bắt đầu oán giận: "Tam tiểu thư, người mời ta tới đây đến tột cùng có chuyện gì chứ? Ai, nha hoàn này của người cũng thật là, lại quỳ trên đất nói ta không tới nàng ta liền đập đầu chết ở đó, quả thực là xui xẻo."
Dứt lời, còn không quên nhổ một ngụm nước bọt về phía Tang Tử.

Tang Tử lúc còn ở chỗ Ngọc Tuyền Cơ nào đã phải chịu ủy khuất như vậy, nhưng vẫn cực lực nhịn xuống.
Làm hạ nhân, chỉ cần có thể hoàn thành được chuyện chủ tử giao phó là được.
Trong lòng Tô Phi Sắc run lên, không ngờ Tang Tử lại có thể vì nàng mà làm được đến mức này, ân tình này nàng sẽ nhớ kỹ.
"Lưu mama, ngài đã tới rồi, mau ngồi mau ngồi." Tô Phi Sắc cố nặn ra vài giọt nước mắt, lại lau sạch đi, lúc này mới vội vàng hô lên với Lưu mama.
Lưu mama thấy nàng như vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói: "Ngồi thì không cần, có việc gì mau nói đi."
"Này......!Ta còn muốn cho Lưu mama nếm thử một ít điểm tâm, Lưu mama nếu như không ngồi thì làm sao ăn đây?" Tô Phi Sắc ra vẻ khó xử.
Lưu mama nhìn lướt qua điểm tâm trên bàn, lập tức nuốt nuốt nước miếng, đây chính là điểm tâm trong cung đó, ngay cả Tô Phi Sắc là tiểu thư nhà quan cũng chỉ ngẫu nhiên tiến cung mới có thể được ăn một lần, huống chi hạ nhân như bà ta.

Thần sắc trên mặt bà ta nháy mắt hòa hoãn không ít: "Tam tiểu thư cũng quá khách khí rồi, thứ quý giá như thế này lão bà tử như ta sao có thể ăn chứ."
"Lưu mama là phụ tá đắc lực của Đại nương, ngài đã không thể ăn, vậy ta càng không dám ăn, Phi Sắc biết, lúc trước ta không hiểu chuyện, nhiều lần đắc tội với ngài, nhưng chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi, sau này Phi Sắc còn nhiều chuyện muốn dựa vào ngài, mong rằng ngài đừng thấy phiền." Tô Phi Sắc dứt khoát tiến lên lôi kéo Lưu mama ngồi xuống, lại lấy điểm tâm bỏ vào trong tay bà ta.
Tô Phi Sắc đã làm đến mức này rồi, sao bà ta còn có thể không ăn?
Lưu mama há mồm to đánh chén điểm tâm, vừa nhai vừa mơ hồ không rõ hỏi Tô Phi Sắc: "Tam tiểu thư, mặt người sao lại thế này? Lúc ở hội đua ngựa gặp chuyện không hay sao?"
Nghe vậy, Tô Phi Sắc lập tức lau nước mắt: "Là Nhị tỷ tỷ cào, ai bảo do nương ta chết sớm, ở phủ Thừa tướng không có chỗ nương tựa chứ, vậy nên ta......"
"Này......" Lưu mama sắc mặt thay đổi, lại ngần ngại điểm tâm trước mặt vẫn chưa ăn xong, đành phải an ủi: "Tam tiểu thư nói gì vậy, phu nhân đối xử với người và Nhị tiểu thư như nhau, cả hai người khụ khụ khụ khụ......!Ta......"
Lưu mama tựa hồ còn muốn nói gì đó, lại đột nhiên toàn thân run rẩy, miệng sùi bọt mép, chưa kịp kêu cái nào đã ngã ngửa trên mặt đất, hai mắt trắng dã.
Tô Phi Sắc thu hồi nước mắt cười lạnh, ăn đồ của nàng, chính là phải trả giá đại giới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi